“Sao cô có thể khẳng định như vậy?” “Nhìn hướng gió.” Nhiếp Nhiên vẫn giống như lần trước, gõ lên mấy mũi tên kí hiệu hướng gió trên bản đồ.
Lần này Lâm Hoài sẽ không mắc lừa nữa, lần trước chính cái dáng vẻ này của cô làm anh ta tin tưởng lời cô, biển cục diện thành như bây giờ.
“Nếu như nhìn hướng gió, vậy sương mù ở chỗ Quân khu 2 chúng tôi phải tan nhanh hơn mới đúng!” Nhiếp Nhiên chỉ ba ngọn núi lớn trên bản đồ, “Lợi dụng hướng gió làm tan sương mù thì đúng, nhưng anh chưa nhìn rõ địa hình của nơi này, bốn bề là núi, sương mù theo hướng gió chỉ lượn vòng trong này, không tan đi được.” Lâm Hoài nhìn kỹ, đúng là như vậy! “Vậy tại sao lúc ấy cô không nói với tôi?” Anh ta tức giận chất vấn.
Tiếng quát mắng của anh ta thu hút ánh mắt của tất cả các binh lính cách đó không xa, cả khoang thuyền đều yên tĩnh.
Ánh mắt Nhiếp Nhiên sầm xuống.
Ha, cuối cùng đề tài chính cũng đến rồi! Cô khẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra chút lạnh lùng, “Tôi nhớ lúc đó tôi cũng nói mình chỉ tùy tiện nói thế mà thôi, là anh lấy lời nói tùy tiện của tôi làm thành phương án khả thi.
Nếu không có năng lực, sao còn vợ vào mình?” Lời nói của cô giống như gáo nước lạnh dập tắt cơn giận của anh ta.