Đàn ông dám làm dám chịu, là lỗi của tôi thì là lỗi của tôi.
Còn nữa, tôi là quân nhân, vì quân trang mà bỏ mạng là vinh quang của tôi!” Anh ta nói vô cùng hùng hồn.
Nhiếp Thành Thắng lại còn có thể dạy ra một người lính chính trực như vậy đúng là hiếm lạ.
Cô vốn tưởng là Lâm Hoài nói lời đó ở trước mặt Nhiếp Thành Thắng là che giấu cho mình, sau đó tính sổ sau, không ngờ là cô đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Lần này tổng cộng phải ra ngoài bao nhiêu người?”
“Bốn lớp, một trăm hai mươi người.”
“Lần này người của đơn vị Quân khu 2 đóng vai trò gì trong chiến dịch này?”.
“Tiêu diệt cướp biển ở các khu vực rải rác xung quanh cho đơn vị dự bị.” Anh ta lấy bút vạch ra khu vực phạm vi hoạt động của cướp biển cho cô, nói một số tình hình của lần tác chiến này.
“Số lượng cướp biển thì sao?” Nhiếp Nhiên nhìn kĩ kí hiệu trên bản đồ địa hình, tiếp tục hỏi.
“Cộng lại cũng hơn một trăm tên.” “Hơn một trăm tên? Bút trong tay Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, cô liếc anh ta, “Mọi người thật là công bằng.” Tập kích còn phải dùng hơn một trăm binh lính, đúng là quá sức chịu đựng mà! Nhiếp Nhiên cúi đầu vẽ vẽ viết viết lên bản đồ.
Mấy người Nghiêm Hoài Vũ đứng ở cạnh bàn nhìn cái bản đồ địa hình dầy di dầy dít kia đã sớm hoa mắt rồi, trừ Lý Kiều và Uông Tư Minh còn có thể thỉnh thoảng nói chen vào vài câu ra, những người khác không hề có cơ hội mở miệng.
“Bây giờ tốt nhất anh hãy cầu nguyện bọn họ vẫn chưa nổ súng về phía đám cướp biển kia đi.” Sau khi nghiên cứu, Nhiếp Nhiên đặt bút trong tay xuống, nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì ở hoàn cảnh này, mọi người không thể đánh lại bọn chúng.”
Lâm Hoài lắc đầu, phản bác: “Không thể nào, dù hoàn cảnh bất lợi với chúng tôi nhưng lúc đầu cô đã nói địa thế của chúng ta cao, cộng thêm khả năng ẩn nấp tốt, sẽ dễ đánh hơn.” “Vậy nếu như bọn chúng không đánh thì sao?” Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười với anh ta, Lâm Hoài ngẩn ra, “Cô có ý gì?” Lúc này ngay cả Lý Kiêu và Uông Tư Minh cũng không hiểu lời cô.
Làm sao có thể sẽ không đánh? Nhiếp Nhiên lại cầm bút lên khoanh mấy điểm núi, cùng với tất cả kí hiệu nguồn nước màu xanh da trời, “Tất cả binh lực của mọi người đều tập trung ở trên núi, bọn chúng chỉ cần chặn mấy cửa khẩu lại và cả nguồn nước nữa thì không cần đánh, bọn chúng cũng thắng.”
Hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới điều này.
Cắt nguồn nước, chặn cửa khẩu, giam bọn họ ở trong đó, không có đồ ăn còn miễn cưỡng, nhưng không có nước uống, không quá ba ngày, chắc chắn đám người này sẽ phải đầu hàng.
Đến lúc đó cướp biển không phí một viên đạn nào cũng có thể dễ dàng bắt người.
Nghĩ tới đây, Lâm Hoài chỉ cảm thấy sống lưng mình rét lạnh.
Chuyện này còn kinh khủng hơn bị lạc ở trong núi! “Không thể nào, cướp biển sẽ thông minh biết dùng chiêu này à?” Nghiêm Hoài Vũ hỏi.
“Không thể? Cướp biển xảo quyệt hơn chúng ta nhiều.
Trong khi bao vây, thậm chí chúng còn lợi dụng bọn họ làm mồi dụ để chúng ta cứu viện, sau đó phục kích chúng ta.” Nhiếp Nhiên nhìn bản đồ, giọng nói nặng nề, “Cho nên, bị lạc đường sạt lở đều không phải chuyện tồi tệ nhất, tồi tệ nhất là gặp phải cướp biển trong tình hình này.
Vậy thì xác suất sống sót của bọn họ là năm mươi phần trăm, chúng ta là hai mươi lăm phần trăm.” “Tại sao chúng ta lại thấp hơn bọn họ?” Thi Sảnh cau mày hỏi.
“Bởi vì bọn chúng sẽ không lập tức giết chết mồi nhử, nhưng chúng ta là cứu viện, hết nhóm này đến nhóm khác, liên tục không ngừng, phải lập tức giết chết ngay.” Kiều Duy giải thích thay Nhiếp Nhiên.
“Tôi đã nói hết tất cả các khả năng rồi, nếu như không muốn tham gia, bấy giờ rút khỏi vẫn còn kịp.” Nhiếp Nhiên cảm thấy đã đạt được hiệu quả, đến lúc để đám người này biết khó mà lui rồi.
Nhưng mà...
chẳng có tác dụng gì? “Tôi không rút lui đâu! Cùng lắm thì đánh nhau chính diện, gần đây kỹ thuật bắn súng của tôi không tệ.
Tiểu Nhiên Tử cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho cô đâu!” Nghiêm Hoài Vũ tự tin nói.
“Chị Nhiên, em cũng chắc chắn không gây cản trở cho chị, chị đã từng nói làm lính không thể đào ngũ rồi!” Những người còn lại cũng đồng loạt vung cánh tay lên đáp lại.
“Đúng, không làm lính đào ngũ!” “Không sai, làm gì cũng không thể làm lính đào ngũ!” Nghe bọn họ hò hét, lúc này Nhiếp Nhiên thật sự muốn ném hai người này xuống biển nuôi cá mập.
“Bây giờ tất cả mọi người kiểm tra trang bị, lập tức ẩn nấp lên bờ!” Lâm Hoài quát, trong nháy mắt tất cả binh lính đều đứng lên.
“Rõ!”