Dương Thụ thấp giọng hỏi Nhiếp Nhiên: “Con rắn kia chính là đồ chơi của cô à?” “Anh nói xem!” Cô biết ngay tên này sẽ gây phiền phức cho mình mà, may mà cô có chuẩn bị trước.
Dương Thu nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô thì cũng biết lần này mình làm sai, lúng túng nói: “Cảm...
cảm ơn.” “Lần này tôi giúp anh vì trong biển anh đã cõng tôi một đoạn nên hòa nhau.
Nhưng nếu còn như vậy nữa, tôi sẽ không do dự ném anh ra ngoài.” Sau khi nói xong, cô lại đi theo đám cướp biển, không nhìn Dương Thụ lấy một cái.
Không biết có phải do hướng gió hay không mà sương mù càng ngày càng dày, đi một lúc lâu, cuối cùng Dương Thụ không nhịn được hỏi: “Chúng ta cứ đi theo bọn chúng vòng vèo thể này à?” “Đi vòng vèo theo bọn chúng có khác gì chúng ta tự đi vòng vèo?” “Nhưng ngộ nhỡ bọn chúng đưa chúng ta đến hang ổ thì làm thế nào!” Nhiếp Nhiên liếc anh ta, hờ hững đáp: “Không phải vừa rồi anh còn nói không sợ à?” “Tôi cũng nói rồi, tôi sợ cô bị cuốn vào trong đó, đám người kia đều có súng.” Nhiếp Nhiên không thể nổ súng là nỗi lo lắng lớn nhất của anh ta.
Dương Thụ đang cau mày suy nghĩ cách ứng đối thì đột nhiên nghe thấy Nhiếp Nhiên hỏi: “Anh từng giết người chưa?” Dương Thụ theo bản năng lắc đầu, “Chưa.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng ném lại một câu, “Vậy anh ở lại đây!” Sau đó cô khom người định đến gần phía sau đám cướp biển, nhưng lại bị Dương Thu giữ lại, “Cô muốn làm gì?” Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm tên cướp biển tên là Đại Đầu đi cuối cùng, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ám sát.” “Tôi đi cùng cô.” “Anh chưa từng giết người.”
“Ai mà chẳng có lần đầu tiên.” Dương Thụ rút dao ra muốn cùng cô xông ra ngoài thì bị Nhiếp Nhiên ấn lấy vai, “Không được, tôi không thể mạo hiểm!” “Cô yên tâm, nếu tôi có vấn đề gì thì cô cứ chạy trước, đừng để ý đến tôi.” Dương Thụ nói.
Nhiếp Nhiên nghe xong cười lạnh, “Không phải tôi đang lo lắng cho anh mà là tôi sợ anh rút dây đồng rừng khiến ra tay lần thứ hai sẽ rất khó khăn.” Cô không muốn nghe thấy tiếng đạp cành cây nữa, như vậy cô sẽ chém chết Dương Thụ vướng víu này trước khi giết đám cướp biển.
Dương Thụ im lặng mấy giây, buồn bực nói: “Tôi sẽ không để xảy ra vấn đề nữa, tôi bảo đảm.” “Nơi này không phải là lớp học, sẩy tay là sẽ chết, anh hiểu không?”