Nhiếp Nhiên vừa bị Phó lão đại kéo chạy vừa quay đầu nhìn ra sau lưng, đúng là nhóm người An Viễn Đạo thật.
Đội dự bị này quả nhiên là danh bất hư truyền.
Cuối cùng, qua mười phút, hai đội ngũ đã đến bãi nước cạn sau núi.
Vừa đi đến nơi tất cả đã nhìn thấy một chiếc thuyền đang đợi trên mặt biển, Phó lão đại như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hai mắt sáng ngời, lập tức nói với các anh em sau lưng: “Mau, lên thuyền hết đi, tất cả chúng mày lên hết!”
“Lão đại, vậy anh thì sao?”
“Chúng mày lên trước, tạo phải dùng con tin kéo dài thời gian!” Phó lão đại lại đẩy Nhiếp Nhiên đến trước mặt mình, dí súng vào đầu cô.
Không thể không nói, hành động này đã giành được sự cảm động của đám tay chân.
“Lão đại!” Nhưng thật ra Phó lão đại chỉ sợ mình chưa nắm được đường sống đã giao con tin ra, đến lúc đó sẽ bị bắt lại.
Hắn cau mày giục: “Đừng phí lời nữa, mau lên thuyền đi!” Bọn chúng nhìn binh lính ở phía xa đang lao nhanh qua đây, cũng biết bây giờ không phải là lúc thể hiện sự trung thành, lập tức ngay ngắn chạy lên thuyền.
Sau đó, nhóm người An Viễn Đạo đuổi tới cách bãi nước cạn cách đó không xa, thấy đám cướp biển nhanh chóng chạy lên thuyền thì nói: “Bây giờ người của chúng mày đều lên thuyền rồi, nên thả cô ấy rồi chứ?” “Ha ha ha, hóa ra lại là một nữ binh! Chẳng trách ngay cả súng cũng cầm không chắc!” Phó lão đại phá lên cười An Viễn Đạo mím chặt môi, lạnh giọng nói: “Bây giờ mày biết cô ấy là nữ rồi, còn không mau thả cô ấy ra!” “Tao là cướp, chỉ quan tâm có hiệu quả hay không, đâu có quan tâm con tin là nam hay nữ.” Phó lão đại gian trá cười lạnh.
“Mày!” An Viễn Đạo tức giận nghiến răng, nhưng vẫn kiềm chế hỏi: “Rốt cuộc mày muốn thể nào!”