Thẩm Hi Hòa khép vạt áo lông chồn lại, để xõa tóc, cứ vậy đi thẳng đến phòng Tiêu Trường Doanh.
Đêm đã khuya, ánh nến sáng ngời, không chỉ có Mạc Viễn đứng gác ngoài cửa ra vào mà còn có không ít hộ vệ, thị nữ đang đợi, thấy Thẩm Hi Hòa nương ánh trăng mà đến, bọn họ vội vàng làm lễ.
Thẩm Hi Hòa không tỏ vẻ gì, đi thẳng vào phòng trong, đến bên giường thì thấy Trân Châu đang ghim một cây kim bạc, nàng ta đứng dậy nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ bối rối: “Quận chúa, nô tỳ chỉ có thể châm cứu sao cho chất độc không lan đến lục phủ ngũ tạng của vương gia, nhưng nếu không mau chóng khoét bỏ phần thịt nhiễm độc, chỉ e cánh tay của vương gia sẽ phải phể bỏ. Mà khoét ngay bây giờ lại sợ cơn đau làm vương gia tỉnh dậy, trong lúc kích động có thể khiến chất độc xộc thẳng vào tim.
Vương gia đang hôn mê, ban nãy có thử bón thuốc gây mê giảm đau mà không được, vả lại mấy loại thuốc này sẽ kích thích độc tố...”
Dù cảm thấy Liệt vương có ý chí mạnh mẽ, nhất định có thể chịu được đau đớn, nhưng dù sao hắn cũng là con vua cháu chúa, một khi có yếu tố bất ổn, Trân Châu cũng không dám ra tay, nhỡ có chuyện gì thì người phải chôn cùng không chỉ có mỗi nàng ta mà cả Thẩm gia cũng phải gánh chịu cơn thịnh nộ của bệ hạ.
Thẩm Hi Hòa bình tĩnh nhìn cánh tay lộ ra ngoài của Tiêu Trường Doanh, vết đạo sâu đến tận xương, phần thịt ở miệng vết thương tím xanh, xung quanh sưng tấy, máu cũng biến thành màu đen bất thường: “Thời hạn muộn nhất để khoét thịt là khi nào?
Trân Châu nhìn sắc mặt Tiêu Trường Doanh, dè dặt nói: “Nửa canh giờ.”
“Vậy là đủ rồi.” Thẩm Hi Hòa quay sang sai bảo Bích Ngọc và Tử Ngọc, “Tử Ngọc, chỗ ta tản bộ ban nãy có hoa mạn đà la mọc ngoài đồng, em bảo Mạc Viễn cho người cùng em đi hải. Bích Ngọc đem dụng cụ điều chế hương của ta lại đây.”
Hai nha hoàn vội làm theo lệnh, thấy Thẩm Hi Hòa bước ra khỏi phòng, Trân Châu đuổi theo: “Quận chúa muốn điều chế mê hương để điện hạ rơi vào cõi mộng ư?”
“Ngoài cách này ra, còn cách nào nữa không?” Thẩm Hi Hòa ngồi xuống bên chiếc án kỷ đặt ở chủ vị của chính đường, hỏi ngược lại nàng ta.
“Những loại hương này.” Trân Châu toan gặng hỏi, sực nhận ra mình sắp phạm thượng, vội cúi đầu không nói.
“Bây giờ không còn cách nào khác, nếu tay hắn bị phế, chúng ta khó thoát tội; nếu sơ sẩy để hắn bị chất độc xông vào tim, đó càng là tội đáng chết vạn lần.” Thẩm Hi Hòa cho tay vào chậu nước nóng được Hồng Ngọc chuẩn bị sẵn để rửa tay lần nữa, “Thế nào cũng không được, chi bằng làm liều đánh cược một lần.”
Trân Châu khẽ nhướng mày, nàng ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ dò xét, bọn họ hầu hạ Thẩm Hi Hòa từ bé, nhất là Trân Châu, nàng ta là con gái nhũ mẫu của Thẩm Hi Hòa, mẫu thân Trân Châu là nô tỳ theo gả của mẫu thân Thẩm Hi Hòa, nàng ta hiểu Thẩm Hi Hòa hơn bất kỳ ai khác.
Thẩm Hi Hòa ngồi sau án kỷ, một tay chống cằm nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh nến lập lòe rọi lên mặt nàng, làm làn da trắng nõn hơn người của nàng sáng bóng như men sứ.
Rõ ràng nàng vẫn yếu ớt như xưa, khiến người khác không khỏi muốn che chở nàng sau lưng, ngăn cản gió táp mưa sa thay nàng, những mong nàng có thể sống trong yên vui, dần dần tỏa hương khoe sắc. Nhưng sống lưng nàng vẫn luôn thẳng, như thể có một cây gậy vô hình chống đỡ, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, trong sự cứng cỏi ấy lộ ra vẻ uy nghiêm, Chẳng qua quận chúa vẫn nhớ rõ mọi chuyện, nàng ta lại nắm rõ đặc điểm cơ thể của quận chúa như lòng bàn tay, cái bớt sau lưng rõ ràng là thật, bằng không nàng ta phải ngờ rằng vị chủ nhân mình theo hầu từ bé đã biến thành người khác.
Có lẽ việc Linh Lung phản bội đã khiến quận chúa bị đả kích nghiêm trọng, trải qua một phen sinh tử, quận chúa đã lột xác hoàn toàn, nhưng sự thay đổi ấy khiến nàng ta đau lòng quá đỗi.
Tử Ngọc và Bích Ngọc chân trước chân sau trở về, cắt ngang dòng suy tư của Trân Châu, Thẩm Hi Hòa không phải không biết sự ngờ vực của Trân Châu, nhưng nàng Chẳng buồn bận tâm, bây giờ nàng chính là Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa chính là nàng.
Nàng muốn thay đổi không để lại dấu vết, để bọn họ dần quen với một Thẩm Hi Hòa hoàn toàn mới.
Thời này, hương rất thịnh hành, được văn nhân xem như vật bất ly thân, Phật môn cũng tôn sùng pháp hương.
Bởi vậy, điều chế hương là một môn học không thể thiếu của các quý nữ lúc còn khuê các, không những có thể bồi đắp phẩm chất, người ta còn mong ngày sau nữ nhi xuất giá có thể có chung hứng thú với vị phu quân cũng nhà danh môn vọng tộc.
Cuộc sống vốn có của Thẩm Hi Hòa đậm chất tiểu thư đài các, Thẩm Nhạc Sơn mời nhiều danh gia từ Giang Nam đến dạy dỗ nàng, tiếc là mấy vị danh gia này chỉ dạy nàng những thứ tinh tế, thanh cao, không hề nhắc đến những thứ có thể hại người.
Điều chế hương thường được xem là một thú vui tao nhã, chỉ có nàng là thích dùng ngón nghề tao nhã này để giết người, để hại người.
Dùng nước nấu bằng hoa mạn đà la hòa chung với mấy loại hương liệu khác, sắc cho cạn, chỉ còn lại một lớp bột màu trắng. Hương có nhiều hình thức, dạng dây, dạng vòng, dạng bảnh, dạng khối, dạng viên, dạng bột, trong đó hương bột có dạng bột mịn như phần, mùi hương nồng đậm nhất, hiệu quả đem lại rõ rệt nhất, Thẩm Hi Hòa đang điều chế hương bột.
Một loại hương tốt cần được điều chế tỉ mỉ rất mất thời gian, một số loại hương đặc thù còn phải chọn thời gian phù hợp, có điều trước mắt thời gian có hạn, chỉ cần làm đơn giản nhưng vẫn đạt hiệu quả là được.
Thẩm Hi Hòa cho tro thu được sau khi đốt cành mạn đà la vào trong lò hương, nén lại cho phẳng rồi mới dùng thìa hương khoét một lỗ nhỏ ở giữa, cho hương bột mới điều chế vào trong đó.
Nàng lấy một tấm lụa che mũi, bưng lò hương đi đến bên giường, ngồi vào mép giường.
Nàng nhóm lửa lò hương, đợi đến khi khói trắng lượn lờ tản ra thì nhẹ nhàng dùng tay quạt khói, khói trắng bay đi đều bị Tiêu Trường Doanh hít phải.
Ước chừng sau nửa nén hương, Tiêu Trường Doanh dần đi vào cõi mộng, sợ hắn tỉnh dậy, Thẩm Hi Hòa không hề rời đi. Trân Châu canh đúng thời điểm bèn để bọn Bích Ngọc đè tay chân Tiêu Trường Doanh lại, cầm lấy con dao đã được Tử Ngọc hơ lửa, bắt đầu khoét phần thịt thối sưng tấy.
“Lạnh quá...”
Cơn đau dữ dội khiến Tiêu Trường Doanh dù đã rơi vào ảo giác cũng phải giãy giụa kịch liệt, hắn vùng tay khỏi tay Tử Ngọc, nắm lấy tay Thẩm Hi Hòa, dùng sức mạnh đến nỗi cánh tay trắng nõn như ngó sen của nàng hiện ra dấu tay xanh tím, làm Thẩm Hi Hòa suýt nữa đánh rơi lò hương đang cầm.
“Khoét tiếp đi.” Thấy bọn Trân Châu ngừng lại, Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh ra lệnh.
Dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống cánh tay Thẩm Hi Hòa, sắc đỏ của máu tương phản rõ rệt với làn da trắng tuyết.