Sau khi tan học, Hoắc Vũ và Dư Tâm Tâm cùng nhau đến Hoàng Đình KTV.
Hai người vừa khai một phòng, đang định đi vào, liền gặp một đám người ở hành lang.
Mấy nữ sinh đứng đối diện, Hoắc Vũ cũng không quá xa lạ, đây là cái nhóm nữ sinh hợp lực lại cùng nhau cô lập “cô”, đứng đầu là Diệp Duyệt.
Mấy nữ sinh đó vừa nói lại vừa cười rất vui vẻ, khi nhìn thấy Dư Tâm Tâm và Hoắc Vũ đứng đó, tiếng cười nói liền lập tức dừng lại.
Tất cả đều trầm mặc mà lướt qua nhau, ai cũng đều không chủ động hướng tới đối phương chào hỏi. Sau khi tiến vào phòng, Dư Tâm Tâm liền kỳ quái mà hỏi, “Bọn họ tại sao lại ở đây?”
Vấn đề này, tất nhiên Hoắc Vũ cũng không rõ ràng...
Dư Tâm Tâm lẩm bẩm, “Hiện tại Diệp Duyệt còn chưa về nước, không có đạo lý nào bọn nữ sinh đó lại chỉnh chỉnh tề tề cùng nhau xuất hiện ở Hoàng Đình KTV.”
Nếu nói Diệp Duyệt chính là người đứng đầu đám nữ sinh kia, như vậy thì đám nữ sinh kia có thể nói là đám chó săn của cô ta. Ngày thường bọn họ cũng chỉ là một đám người qua đường giáp nhiều chuyện, không có lực công kích gì, chỉ có khi có Diệp Duyệt, bọn họ mới như là có người chỉ đường, Diệp Duyệt chỉ đâu, bọn họ liền đánh đó, lực công kích theo đó mà tăng lên.
Hoắc Vũ chớp chớp mắt, suy đoán, “Chẳng lẽ Diệp Duyệt đã về nước?”
Dư Tâm Tâm nhún vai, “Không thể nào, nghe nói ít nhất phải hai ngày nữa cô ta mới về nước. Ai nha, chúng ta không đi quản Diệp Duyệt làm gì, tự mình chơi cho vui sướnɠ mới tốt”
Hoắc Vũ ừ một tiếng...
“A Vũ, cậu hát trước đi.”
“Được.” Hoắc Vũ thật ra có thể ca hát, hát cũng không đến mức quá khó nghe, cho nên cô mới có thể thoải mái đồng ý như thế.
Âm nhạc của thế giới này tuy rằng có chút khác với thế giới cô sống lúc trước nhưng vẫn có một ít điểm tương đồng về bài hát. Cuối cùng Hoắc Vũ quyết định chọn bài hát 《 Người theo đuổi ánh sáng. 》.
Sau khi khúc nhạc dạo kết thúc, Hoắc Vũ mới bắt đầu cất tiếng hát.
“Nếu nói anh là dải ngân hà xa xôi.
Loá mắt đến mức làm người ta muốn khóc.
Em vẫn sẽ luôn theo đuổi ánh mắt của anh.
Cho đến lúc cô đơn vẫn luôn nhìn về phía xa chân trời......”
(Thực sự mình cũng chẳng biết bài này có thật hay không và lời mình đã dịch đúng không, thậm chí mình còn chẳng hiểu lời bài hát nó đang nói đến cái gì nên mấy bạn thông cảm bỏ qua cái bài hát nha.)
Giọng hát Hoắc Vũ ngọt ngào mềm mại, Dư Tâm Tâm vốn đang cùng hát, nhưng sau khi nghe giọng Hoắc Vũ, cô liền ngơ ngác dừng lại, im lặng ngồi trên ghế lô nghe Hoắc Vũ hát.
“Đối với anh có lẽ em vô cùng nhỏ bé.
Có thể bởi vì anh còn có những giấc mộng quá lớn lao.
Có lẽ anh sẽ không bao giờ vì em mà dừng lại.
Vậy nhưng em vẫn sẽ mãi đứng sau lưng anh.”
Sau khi bài hát kết thúc trong ghế lô vẫn không có bất cứ âm thanh gì khác ngoài tiếng nhạc nền.
Dư Tâm Tâm một lát sau mới bừng tỉnh, phát hiện ra Hoắc Vũ đã hát xong rồi, cô bất giác mà vỗ tay.
Hoắc Vũ thật ra đã nhận ra Dư Tâm Tâm vỗ tay cho có lệ, cô có chút buồn cười hỏi, “Tớ hát khó nghe lắm à?”
Dư Tâm Tâm vội vàng lắc đầu, “Không, không, không hề, A Vũ, cậu hát nghe rất hay đó.”
Hoắc Vũ chớp chớp mắt, trêu chọc nói, “Vậy mà cậu vỗ tay chẳng có tâm gì cả.”
Dư Tâm Tâm thở dài một hơi, “Không phải, chỉ là vừa nghe cậu hát xong, tớ có chút bất ngờ...”
“Hả?” Hoắc Vũ tò mò, “Tò mò gì thế?”
Dư Tâm Tâm đột nhiên như một bà lão, nặng nề thở dài một hơi “Bài hát vừa rồi, làm tớ có chút không hiểu, vì cái gì lại phải thích một người tựa như vì sao trên trời, xa xôi như thế, A Vũ, không lẽ cậu không thắc mắc sao?”
Vì sao lại thích một người xa xôi khó với nhiều vậy sao...
Hoắc Vũ khẽ cười, “Bởi vì, lúc hắn xuất hiện, phát ra loại ánh sáng mà ta theo đuổi, tựa như vì sao trên trời, khiến cho ta không thể không rụng động mỗi khi nhìn, tâm cũng thể kiểm soát được mà đuổi theo ánh sáng đó.”
Dư Tâm Tâm vẫn không hiểu, bởi vì cô không có người mang ánh sáng trong lòng mình, nên cô không thể lý giải nổi suy nghĩ và tâm tình của những người theo đuổi ánh sáng đó “Ý cậu chính là, dù vĩnh viễn không được đáp lại, vẫn cứ u mê theo đuổi nó ư?”
Hoắc Vũ nghiêm túc trả lời, “Bài hát không phải nói rồi sao? Bởi vì hắn chỉ cần xuất hiện trong giấc mộng, khẽ lướt qua cuộc đời ta thì cũng đủ rồi.”
Dư Tâm Tâm lẩm bẩm tự nói, “Như thế mà cũng đủ rồi? Thế thì dễ dàng thoả mãn quá đi. Tớ không thể hiểu nổi...”
Đột nhiên, Dư Tâm Tâm đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, liền nham hiểm nhìn Hoắc Vũ, cười cười “A Vũ, trong lòng cậu cũng có bạch nguyệt quang như thế à?”
Hoắc Vũ suy nghĩ một chút, nặng nề gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.
Dư Tâm Tâm nhìn Hoắc Vũ hết gật đầu rồi lắc đầu, vẫn không hiểu:“ A Vũ, rốt cuộc là cậu gật đầu hay là lắc đầu thế?”
Hoắc Vũ cười một cái, “Anh trai chính là bạch nguyệt quang trong lòng tớ, anh ấy chiếu sáng con đường tớ đi, khiến tớ không cố kị bất cứ điều gì để theo đuổi giấc mộng của mình. Nhưng mà, anh trai đối với tớ không phải là ánh sáng trên cao mãi mãi không thể theo đuổi được, đối với tớ, anh ấy cũng chỉ là người anh trai, vẫn có thể với tới được.”
Cho nên, cô so với nhân vật chính trong《 Người theo đuổi ánh sáng 》 may mắn hơn nhiều.
Hoắc Dữ Sâm phát ra ánh sáng hấp dẫn, khiến mọi người không tự chủ được liếc nhìn, nhưng đối với họ, hắn là mặt trăng trên cao, cao không thể với tới.
Nhưng đối với cô lại không như thế.
Dư Tâm Tâm tấm tắc hai tiếng, “Anh trai anh trai, lại là anh trai, A Vũ, bây giờ cậu đúng là không quá ba câu lại nhắc đến anh trai một lần, huynh khống.”
Hoắc Vũ kiêu ngạo cười cười, “Ai bảo anh trai của tớ ưu tú như thế...”
Dư Tâm Tâm xoay chuyển tròng mắt, sau đó lo lắng sốt ruột nói, “Anh trai của cậu ưu tú như thế, làm sao sau này cậu có thể kiếm được bạn trai, chẳng phải bây giờ, không ai có thể so được với anh trai cậu, ai cậu cũng đều chướng mắt sao?”
Hoắc Vũ nghe vậy, hơi dừng một chút.
Sau đó lại cười cười “Tớ hiện tại mới học cao tam đấy. Nghĩ cái này không phải quá sớm rồi à.”
Dư Tâm Tâm vốn cũng là thuận miệng hỏi, nghe Hoắc Vũ nói như vậy, cô cũng gật gật đầu tán thành “Cũng đúng... Hiện tại đối chúng ta mà nói, quan trọng nhất cũng là chuẩn bị thi đại học. Loại vẫn đề này, để đó sau này nghĩ đến đi.”
Dư Tâm Tâm thấy đổi chủ đề rất nhanh, thoáng chốc đã nói sang vẫn đề khác.
Bất quá, tâm trí Hoắc Vũ cứ mãi nghĩ về vấn đề đó.
Dư Tâm Tâm nói rất đúng, trên thế giới này, có lẽ không còn có nam nhân nào so được với Hoắc Tự Sâm. Ngay cả nam chính Mạc Trạch, trong cảm nhận của cô so ra đều kém hắn.
Hơn nữa anh trai còn đối tốt với cô như vậy....
Về sau, cô có thể tìm được một người đối xử với cô so với hắn càng tốt sao?
Đời trước, cô sống đến hai mươi bốn tuổi, đều không thể gặp được bất kỳ người nào hợp ý cô hay khiến cô động lòng. Cũng không biết đời này cô có thể may mắn hơn đời trước, tìm được người mình thích hay không...
Hoắc Vũ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên ghế lô bị một người nào đó đá văng.
Hoắc Vũ và Dư Tâm Tâm giật mình cùng nhìn ra cửa.
Bên ngoài bước vào ba tên tóc vàng, tai xỏ khuyên, dáng vẻ lưu manh, nhìn là biết người không đứng đắn, tốt đẹp gì.
Dư Tâm Tâm chỉ tay vào ba người mới bước vào, khó chịu hỏi, “Các ngươi là ai? Không biết ở trong này có người hay sao hả?”
Một trong ba tên tóc vàng đánh giá Hoắc Vũ và Dư Tâm Tâm, cười bỉ ổi, “Không biết a, chẳng phải là chỉ có mấy em gái xinh đẹp này sao?”
Dư Tâm Tâm trong lòng kỳ thật cũng có chút sợ, cố cổ vũ cho bản thân thêm dũng cảm, tỏ vẻ không sợ nhìn ba tên lưu manh “Bố tôi là Tổng tài công ty Trung Tín! Còn không mau cút đi!”
“Cút đi? Chính là bây giờ bọn anh không muốn, làm sao bây giờ a, em gái?”
Nói xong, ba tên tóc vàng liền hì hì cười bỉ ổi.
Hoắc Vũ nhìn ba tên lưu manh, dần dần có cảm giác gì đó không đúng. Hoàng Đình là một KTV xa hoa bậc nhất, người phục vụ và bảo an đặc biệt nhiều, người bình thường không có cái gan dám vào đây gây loạn, bởi vì nơi này bảo an đều không phải là loại ăn chay.
Nhưng hiện tại ba cái tên lưu manh này đứng ở đây gây loạn lại đặc biệt kiêu ngạo, lại không có đến một cái bảo an hay là người phục vụ lại đây ngăn lại, tình huống này tuyệt đối không đúng.
Trừ phi, người phục vụ cùng bảo an bên ngoài đã bị ai đó cố ý đưa đi. Ba cái tên lưu manh này cũng là bị sai khiến mà đến đây.
Bỗng Hoắc Vũ linh quang chợt lóe, nghĩ tới những nữ sinh cùng lớp với cô vừa nãy vừa gặp ở hành lang.
Chẳng lẽ ba tên lưu manh này là do bọn họ tìm đến?
Không, chắc là không phải. Lấy lá gan của bọn họ, không có khả năng đi tìm đám lưu manh côn đồ này.
Trừ phi là, Diệp Duyệt đã về nước, ba tên lưu manh này là do Diệp Duyệt tìm đến đây.
Nếu đúng là theo chiều hướng như thế, như vậy những sự việc hiện tại xảy ra đều có thể dễ dàng lí giải.
Hoắc Vũ không nghĩ tới hiện nay nữ sinh cao trung cư nhiên tàn nhẫn như vậy, mới về nước liền tìm ba tên lưu manh con đồ đi gây chuyện. Cũng không biết là ngây thơ không sợ trời, không sợ đất, hay là do ỷ vào bản thân có một gia thế tốt...
Bất quá mặc kệ là như thế nào, đều tỏ vẻ Diệp Duyệt thực ngu xuẩn.
Bất quá không thể không nói phương pháp này của Diệp Duyệt tuy rằng tuy rằng rất ngu ngốc nhưng dùng rất tốt.
Trong ghế lô chỉ có Hoắc Vũ cùng Dư Tâm Tâm, hai nữ sinh tay trói gà không chặt, ba tên lưu manh càng không kiêng nể gì mà sỗ sàng đánh giá các cô từ trên xuống dưới.
Trong đó có một một tên lưu manh vươn một cái móng heo hướng lên mặt Hoắc Vũ mà sờ soạng.
Hoắc Vũ lòng hoảng hốt, bang một tiếng đập vào bàn tay móng heo của đối phương.
Một tên tóc vàng ai da một tiếng, “Cô bé này còn rất mạnh mẽ nha. Không tồi, anh thích kiểu như thế này, chơi mới thú vị.”
Giây tiếp theo, gương mặt béo như heo của hắn bắt đầu tiến lại gần.
Hoắc Vũ vừa sợ vừa ghê tởm, loại chuyện này, cô từ tới nay đều chưa trải qua. Bất kể nữ sinh nào gặp phải chuyện như thế này chắc chắn đều sẽ cảm thấy sợ...
Cho nên, hiện tại cô rất sợ.
Hoắc Vũ hoảng hốt, cầm một cốc pha lê nhanh chóng đập vào đầu của một tên tóc vàng.
Cốc nước pha lê nháy mắt nứt tạc.
Mảnh vụn pha lê rơi đầy xuống đất.
Giây tiếp theo, máu tươi trên đầu tên tóc vàng bắt đầu ứa ra.
Sờ sờ đầu, cảm nhận được mùa máu tươi tánh nồng, tên tóc vàng kia liền hét to như lợn bị chọc tiết, “Máu, aaaa, thật nhiều máu.... Các ngươi giết chết cô ta cho tao!”
Hoắc Vũ cầm nửa cốc pha lê bị vỡ, hít thở sâu, rồi dùng ánh mắt lạnh lùng, đầu nhọn mảnh vỡ chỉa về phía đám người kia: “Đừng tới gần, bằng không tôi và các ngươi, cùng nhau đồng quy vu tận!”
Vừa dứt lời, ở cửa phòng liền phát ra một tràng vỗ tay...
Sau đó vài giây, một âm thanh trầm thấp mang theo chút đùa giỡn vang lên, “Không hổ là A Vũ mà anh nhìn trúng, quả nhiên là rất có phong phạm của anh nha...”
Hoắc Vũ lập tức theo thanh âm, hướng cửa nhìn lại, chỉ thấy, không biết khi nào, Mạc Trạch cư nhiên tới.
Hoắc Vũ đáy lòng sợ hãi giảm đi hai phần, “Anh đứng đây từ khi nào?”
Mạc Trạch vừa bước lại gần Hoắc Vũ, vừa trả lời, “Vừa mới tới... Còn tốt, anh không có tới muộn...”