“Vâng ạ, hiểu rồi ạ.” Những người được Phó Dĩ Ninh nhắc đến, đồng thanh trả lời.
Khi nói xong, ánh mắt của Hoắc Vũ chợt chạm phải ánh mắt của Khương Dư Khanh.
Sau khi nhìn thấy Hoắc Vũ, ánh mắt của Khương Dư Khanh không tự chủ mà loé loé một chút. Ban đầu cô ta tưởng Hoắc Vũ chỉ là một người bình thường, nhưng cô ta không ngờ Hoắc Vũ thậm chí còn là người trong giới giải trí, hơn nữa trông như còn rất có địa vị.
Nghe người đại diện của cô ta nói, Hoắc Vũ có chỗ dựa rất lớn, cô ta không thể đụng vào.
Khương Dư Khanh không hiểu tại sao trong lòng cô ta lại có một chút đố kỵ.
Có câu “đồng nhân bất đồng mệnh“. Cô ta đã cố gắng vất vả mới giành được vai nữ ba này, nhưng Hoắc Vũ lại không cần phải thử vai, mà dễ dàng nhận vai nữ hai.
Mặc dù, điều kiện cá nhân của cô ta không kém Hoắc Vũ.
Điều cô ta kém Hoắc Vũ chỉ là có một chỗ dựa mạnh mẽ đằng sau mà thôi.
Hai người không chào hỏi nhau, như hai người xa lạ.
Điệu nhảy mà Hoắc Vũ và ba người khác sẽ thể hiện là một điệu nhảy rất hot gần đây có tên là “PANAMA”, điệu nhảy này không khó, dễ học. Vì mọi người đều có nền tảng vũ đạo, nên Hoắc Vũ và Khương Dư Khanh chỉ mất nửa tiếng để hoàn toàn nắm vững điệu nhảy này.
“Nếu đã học xong rồi thì bắt đầu quay phim.” Phó Dĩ Ninh tôn trọng hiệu suất, trong khi Hoắc Vũ và Khương Dư Khanh đang tập vũ đạo, ông đã tranh thủ thời gian quay cảnh của nam nữ chính.
Sau khi Hoắc Vũ tập nhảy xong, cô mới gặp mặt nam hai lần đầu tiên.
Khác với nhân vật học giỏi nhưng lạnh lùng trong kịch bản, trong thực tế, anh ta rất tươi sáng như ánh mặt trời. Khi nhìn thấy Hoắc Vũ, anh ta đùa: “Lát nữa tôi không cần cố diễn, cũng có thể tự nhiên lộ ra biểu cảm khi nhìn thấy nữ thần.”
Nghe vậy, mọi người còn lại đều cười vui vẻ.
Hoắc Vũ đã quen nhận lời khen và sự quan tâm từ người khác giới, cho nên khi nghe vậy, cô chỉ khẽ cong môi.
Vì điệu nhảy không phức tạp, nên mọi người nhảy một lần thì đã qua.
Trong khi nhảy, Hoắc Vũ mặc áo ngắn tay và quần soóc ngắn, làm lộ ra hai cánh tay trắng mịn và đôi chân dài thẳng tắp, sau khi hoàn thành điệu nhảy, trợ lý lập tức mặc áo khoác lông vào cho cô.
Sau khi mặc áo khoác vào, Hoắc Vũ vẫn không thể nhịn được mà run rẩy. Trời lạnh như dao cắt, dù cô mặc đồ ít như vậy, nhưng trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.
Nhưng cũng may mắn là kết quả cuối cùng rất tốt, vũ đạo của cô đã trở nên thành thạo và quyến rũ, làm ba vũ công phía sau trở nên nhạt nhòa. Nam 2 cũng đã lộ ra biểu cảm rung động như anh ta đã nói.
Ngay cả Phó Dĩ Ninh, người được biết đến là luôn khắt khe, cũng bất ngờ khen ngợi họ một câu.
Nửa tháng trôi qua nhanh chóng.
Ngày mai là Tết Âm Lịch, sau khi hoàn thành cảnh cuối cùng, Hoắc Vũ có thể về nhà.
Hoắc Vũ vừa chuẩn bị rời đi cùng với Susan và các trợ lý, thì Phó Dĩ Ninh gọi cô lại.
“Tối nay trang web chính thức sẽ đăng một đoạn video tuyên truyền, lúc đó cô nhớ chia sẻ nó đấy.”
“Tôi biết rồi, đạo diễn Phó.” Hoắc Vũ nói xong, đi vài bước, cô quay lại và gọi Phó Dĩ Ninh: “Đạo diễn Phó, chúc mừng năm mới.”
Phó Dĩ Ninh không quay đầu, chỉ vẫy tay: “Chúc mừng năm mới.”
Hoắc Vũ giờ phút này rất nóng lòng về nhà, nửa tháng nói dài cũng không dài lắm, nhưng nói ngắn cũng không ngắn, tuy trong nửa tháng này, cô và Hoắc Dữ Sâm từng có mấy cuộc gọi điện thoại ngắn, nhưng mấy cuốc điện thoại sao có thể so sánh được với hai người ngày đêm làm bạn?
Cũng may sau khi quay “rung động”, trong nửa năm tới cô sẽ không bận, cô sẽ không diễn nữa. Nửa năm cấp ba cuối cùng, cô sẽ chuẩn bị thật tốt cho cuộc chiến thi đại học, chờ thi đại học xong, sẽ chính thức tiến quân vào giới giải trí.
Lúc này, Hoắc Vũ trở về nhà, ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng.