Nhưng đồng thời, trong lòng Trương Chí Phàm có một niềm tin son sắt rằng, bất luận Vân Tiên có thể thành công trên con đường này hay không, gã ta tuyệt đối sẽ không phản bội!
“Chị Tiên, chị cứ yên tâm! Trương Chí Phàm tôi dập đầu đảm bảo, tôi nhất định tận tâm tận sức làm thật tốt!” Trương Chí Phàm nghiêm túc đảm bảo với Vân Tiên.
Từ ngày bị Vân Tiên chế phục, đám anh em Trương Chí Phàm đều xem Vân Tiên như “chị đại”, hơn nữa còn gọi cô là chị Tiên.
Nếu Trương Chí Phàm đã trở thành người dẫn dắt công ty, vậy đám đàn em dưới trướng tất nhiên cũng trở thành những người tiên phong mở đường.
Một đám đàn em bừng bừng nhiệt huyết nhìn Vân Tiên, đồng thanh đảm bảo: “Chị Tiên, chúng em đảm bảo sẽ không hai lòng, thề đi theo chị tới cùng.”
Vân Tiên gật đầu cười, sau đó cô nói ngắn gọn với Trương Chí Phàm: “Anh mau gửi bản kê khai của công ty, với lại, anh chú ý nghe ngóng chuyện mặt tiền cửa hàng một chút, sau khi tìm được nhớ báo tôi biết, còn những chuyện khác anh không cần quan tâm.”
“Vâng!” Trương Chí Phàm gật đầu.
Sau khi rời khỏi phòng trọ của họ, Vân Tiên và Xà Tích cùng rảo bước trên đường quốc lộ.
“Cô vẫn yêu tiền như trước, rõ ràng có thể sở hữu các tập đoàn xuyên quốc gia với quy mô lớn nhưng cô vẫn không bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào.” Xà Tích đi cạnh Vân Tiên, vừa nãy im ỉm không nói, giờ lại đi trêu chọc Vân Tiên.
Vân Tiên bỗng mỉm cười, liếc nhìn Xà Tích, trên mặt mang theo một chút ngây thơ của thiếu nữ: “Người không yêu tiền, trời tru đất diệt, có ai vượt qua được cám dỗ của tiền đâu!”
Dù Xà Tích là người có tính cách cao ngạo và lãnh đạm, nhưng khi nghe Vân Tiên nói xong cũng không nhịn được mà cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.
…
Thứ Hai, Vân Tiên quay lại trường học.
Chuyện mở công ty không thể nóng vội, đặc biệt là thủ tục đăng ký công ty.
Mà giờ phút này, Vân Tiên đã ngồi học trong lớp.
Cô buồn chán xoay bút đen trong lòng bàn tay, thảnh thơi đưa mắt nhìn quanh.
Sau giờ học, hai tên dở hơi Trần Hinh Di và Trương Thiệu Phong lại chạy tới trước mắt Vân Tiên.
“Ôi chao, sư phụ, nhiều ngày rồi, người cũng nên dạy đệ tử một chút bản lĩnh lợi hại đi chứ? A, ví dụ như skill lần trước, không cần nhìn đất mà người cũng biết đệ tử đang ngáng chân đó, thậm chí còn đạp mạnh đệ tử một cú, quá ngầu!” Trương Thiệu Phong nhích mặt lại gần cô, cậu ta dùng giọng điệu đầy sùng bái và cung kính nói với Vân Tiên.
Trần Hinh Di lại đẩy cậu ta ra, cười nói với Vân Tiên: “Mặc kệ anh ấy! Tiên Tiên, chúng mình tán gẫu đi!”
Từ lúc Vân Tiên chuyển tới lớp A, có không ít người đến gây sự với cô nhưng họ đều bị Trương Thiệu Phong và Trần Hinh Di chặn lại, vì vậy cuộc sống của cô trôi qua tương đối êm đềm.
Nhưng dù mình không gây phiền phức thì thỉnh thoảng phiền toái cũng sẽ tìm tới mình.
Vân Tiên đã chú ý có một ánh mắt nóng bỏng vẫn luôn dán chặt trên người mình trong phòng học này, nhưng cô lại vờ như không thấy.
Chỉ có điều chủ nhân của ánh mắt nóng bỏng kia không nhịn được, tự động mò tới chỗ Vân Tiên.
Lữ Dung Dung đi tới trước mặt Vân Tiên, hỏi: “Này, người đến trường đón cậu vào thứ Sáu tuần trước là ai vậy?”
Không trách được Lữ Dung Dung lại hỏi như thế, gương mặt của Tư Dịch quá yêu nghiệt, đẹp trai tới mức khiến không ít nữ sinh say đắm.
Vân Tiên ngước mắt nhìn Lữ Dung Dung rồi cúi đầu, quay mặt đối diện với Trần Hinh Di, không để ý tới cô ta.
Lữ Dung Dung thấy Vân Tiên như thế thì nóng nảy, cô ta thuận tay cầm quyển sách trên bàn Vân Tiên, nổi tính tiểu thư đập mạnh sách xuống bàn rồi lớn giọng quát: “Tao hỏi mày đấy, đồ nhà quê!”