Vân Tiên đã ngồi cùng với Thị trưởng Cố trên ghế dành cho khách quý tại sảnh hội đấu giá.
Vì có Thị trưởng Cố đi chung nên cô mới có tư cách ngồi trên ghế dành cho khách quý.
Trương Chí Phàm vừa mừng vừa sợ, gã ta ngồi trên ghế khách quý mà phải cố gắng áp chế cảm giác hồi hộp chỉ muốn hét lên. Mặc dù gã ta giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã kích động tới mức không thể diễn tả thành lời.
Đợi đến khi khách khứa đều đã ngồi vào chỗ, hội đấu giá chính thức mở màn.
MC buổi đấu giá hôm nay là một cô gái xinh đẹp, quyến rũ. Cô ấy đứng tại trung tâm sân khấu, vừa đánh hông, vừa khoe đôi chân thon dài, trắng ngần ra ngoài.
“Kính chào các vị khách quý! Tôi là MC buổi đấu giá hôm nay, mọi người cứ gọi tôi là chị Lệ, giới thiệu ngắn gọn thế thôi. Tiếp theo, chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề chính. Hội đấu giá hôm nay vẫn theo quy định như cũ: Tất cả những khu vực đấu giá sẽ tiến hành ra giá khi đấu giá bắt đầu, sau đó chúng ta sẽ chọn ra người trả giá cao nhất theo quy tắc cũ…”
Chị Lệ đánh hông, bước đi yểu điệu quyến rũ, giọng nói dễ nghe động lòng người, khiến cho một số người đàn ông có mặt không khỏi mê mẩn.
Cũng may chị Lệ đến đây không phải để khoe khoang, làm dáng. Sau lời mở đầu của cô ấy, hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Phần đầu của buổi đấu giá đều là một vài cửa hàng mặt tiền có giá cả khá rẻ, có vị trí không tốt.
Tất nhiên Vân Tiên không có hứng thú.
Thị trưởng Cố lúc nào cũng quan sát cô, thỉnh thoảng còn hỏi mấy câu không liên quan: “Cô bé, cháu học ở đâu?”
Vân Tiên mấp máy môi cười trả lời ông ấy: “Trường Nhất Trung Long Môn.”
Thị trưởng Cố ồ lên một tiếng, rồi bật cười sảng khoái với Vân Tiên: “Vậy chúng ta rất có duyên đó! Cháu của ông cũng học ở trường Nhất Trung Long Môn, không biết cháu từng nghe nói tên thằng ranh ấy chưa.”
Nói tới đây, Thị trưởng Cố cũng không quan tâm Vân Tiên có hứng thú với chuyện này hay không mà trực tiếp giới thiệu cháu trai của mình, trong giọng nói còn mang theo chút tự hào, đồng thời còn có chút bất đắc dĩ: “Thằng nhóc kia tên Cố Hạo, nếu cháu gặp nó ở trường, sau này đừng nhẹ tay, cứ thay mặt ông dạy dỗ nó một trận.”
Qua giọng điệu của Thị trưởng Cố, rõ ràng cho thấy ông ấy muốn thân thiết với Vân Tiên hơn.
Vân Tiên lại có thể khiến một nhân vật lớn như Thị trưởng Cố làm thân, Trương Chí Phàm ở kế bên nghe vậy, không khỏi sửng sốt.
Vân Tiên, cô cực kỳ có bản lĩnh đó!
Vân Tiên chỉ lạnh nhạt cong môi, khẽ cười, tuy không đáp lại câu nói của Thị trưởng Cố, nhưng trong lòng cũng có phần ngây ngẩn.
Thị trưởng Cố này cố tình nhắc tới cháu trai của ông ấy, còn bảo cô không cần nhẹ tay, cứ dạy dỗ cậu ta một trận nếu gặp.
Có ông nội như Thị trưởng Cố cũng thật kỳ khôi!
Vân Tiên đột nhiên liếc lên đài đấu giá, cô mấp môi nói ra một câu: “Cuối cùng cũng tới!”
Khu vực cô muốn mua cuối cùng cũng bắt đầu đấu giá.
Thị trưởng Cố ngẩn ra, sững sờ: “Cái gì?”
Nhưng câu sau của Vân Tiên lại khiến Thị trưởng Cố kinh ngạc.
Vân Tiên lười biếng ngồi dựa ra sau, thoải mái nhìn chị Lệ đang giới thiệu mạch lạc rõ ràng trên đài đấu giá, chứ không nhìn Thị trưởng Cố: “Tôi muốn cửa hàng mặt tiền này.”
Thị trưởng Cố dõi theo ánh mắt Vân Tiên nhìn chị Lệ đang giới thiệu,
Đó là một khu đất rất tốt, giá cả rất cao, người bình thường khó có thể mua được mảnh đất trống này.
Nhưng nghe giọng điệu của Vân Tiên, chẳng lẽ cô bé muốn mua mảnh đất này?
Thị trưởng Cố vừa nghĩ như thế, âm thanh phấn khởi của chị Lệ vang lên: “Cuộc chuyển nhượng cửa hàng số 1 cảng Đông Xuân bắt đầu, giá khởi điểm là hai triệu tệ!”