Mọi người xì xào bàn tán, tiêu điểm tập trung lên người Vân Tiên.
Giờ phút này, Trương Thiết Quân đang ngồi cung kính trong góc lại căng thẳng, đứng bật dậy. Ông ta trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Vân Tiên, vẻ mặt càng thêm phức tạp và thay đổi nhiều lần.
Phải biết rằng, ở những hội trường đấu giá quy mô lớn thế này, nếu người báo giá không thể đưa ra đủ số tiền mình đã chốt sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Vì thế, Vân Tiên đã can đảm báo giá, đồng nghĩa với việc chắc chắn cô có thể lấy ra số tiền đó.
Trời ạ, hơn mười triệu tệ!
Lúc này, cả người Trương Thiết Quân đều run rẩy.
Toàn bộ sổ tiết kệm của nhà ông ta, cả trong cả ngoài cộng lại cũng chỉ hơn hai trăm nghìn thôi.
Tài sản của nhà ông ta trong số những người cùng thế hệ ở trấn Tân Giang đã đủ để mọi người khát khao mơ ước và nhìn họ bằng ánh mắt hâm mộ lắm rồi. Thật không ngờ, có người lại dùng hơn mười triệu tệ để mua một cửa hàng mặt tiền.
Quan trọng nhất, người khiến tất cả mọi người trố mắt đứng hình lại là cháu gái trên danh nghĩa của ông ta, hơn nữa con bé còn sống trong gia đình có gia cảnh nghèo khổ nhất trong đám họ hàng, bạn bè của Trương Thiết Quân.
“Khụ khụ khụ…” Chị Lệ chết lặng hồi lâu, nhưng may mắn cô ấy cũng là người có kinh nghiệm ứng biến lâu năm ở hội trường đấu giá nên biết cách làm dịu không khí.
“Mười bốn triệu không trăm mười nghìn, còn ai ra giá cao hơn không ạ?” Chị Lệ uyển chuyển nói.
Tất nhiên, của cải của rất nhiều người đang ngồi ở đây chưa chắc có được mười bốn triệu. Dưới tình huống này, còn ai tiếp tục tăng giá nữa?
Vì vậy, chị Lệ lập tức bắt đầu đếm ngược, sau đó chốt giá mười bốn triệu không trăm mười nghìn cho Vân Tiên.
Cửa hàng số 1 cảng Đông Xuân hoàn toàn được đặt dưới danh nghĩa Vân Tiên.
Vân Tiên nở nụ cười không giống một người ở tuổi cô nên có, một nụ cười thoải mái như tắm trong gió xuân.
Cửa hàng số 1 cảng Đông Xuân được mua với giá hơn mười triệu tệ thì tuyệt đối không có lời.
Nhưng người mua cửa hàng mặt tiền này là Vân Tiên, cho nên tình hình lại khác hẳn.
Phải biết rằng, Vân Tiên cô đây không chỉ kiếm tiền vào túi mà còn chẳng để tiền chạy ra ngoài nữa.
Đương nhiên, cô không muốn tranh nhau la hét với đám người kia nên mới trực tiếp tăng tới mức giá ấy để mua lại cửa hàng mặt tiền.
Bởi vì khi cô nói mức giá này, những người khác chắc chắn sẽ không tăng giá nữa.
…
Vân Tiên thanh toán hết phí một lần, hơn nữa cô còn ký hợp đồng sang tên với chủ cửa hàng kia. Cửa hàng mặt tiền đó chính thức trở thành bất động sản do cô đứng tên.
Làm xong những việc này, sắc trời đã không còn sớm.
Ra khỏi hội trường đấu giá, Thị trưởng Cố còn muốn lôi kéo Vân Tiên làm thân.
Trực giác mách bảo ông ấy, cô bé này nhất định là người làm chuyện lớn!
Khi Vân Tiên đi ra, Thị trưởng Cố còn hét lớn với cô vài câu ở phía sau lưng: “Cô bé! Sau này nếu cháu có việc gì thì cứ đến tìm ông! Nếu không thấy, cứ nói với Cố Hạo, bảo thằng nhóc đó nhắn lại cho ông!”
Tuy lúc này, Vân Tiên đã đi một quãng xa nhưng cô vẫn nở nụ cười thản nhiên, rõ ràng cô đã nghe thấy lời Thị trưởng Cố nói.
Vân Tiên đi tới, trực tiếp ngồi vào trong xe thể thao Lamborghini, đợi Trương Chí Phàm ngồi vào xong, cô đạp chân ga rồi phóng đi như một tia chớp.
Trương Thiết Quân dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo nhưng ông ta vẫn không theo kịp bước chân của Vân Tiên. Thân thể ông ta lảo đảo, run rẩy.
Ông ta không bắt kịp.
Ông ta tiêu rồi!
Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trương Thiết Quân.
Giờ phút này, nếu Vân Tiên đứng trước mặt ông ta, chỉ cần Vân Tiên tha thứ cho mình, bắt ông ta quỳ xuống cũng không sao.
Lần đầu tiên, Trương Thiết Quân cảm thấy mình thất bại nặng nề. Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao Vân Tiên lại được Thị trưởng Cố nể trọng.
Bởi vì cô có tư cách đó!
Có thực lực đó!
Mà hiện tại, Vân Tiên đang dùng tốc độ nhanh nhất đưa Trương Chí Phàm về phòng trọ, sau đó lái Lamborghini về biệt thự.