Đương nhiên, phong cảnh của núi Long Đầu cũng rất đẹp, đậm nét hoang sơ thiên nhiên.
Tiếc rằng bây giờ là buổi tối, lại còn ở giữa sườn núi Long Đầu, nên Vân Tiên không thể nhìn thấy phong cảnh động lòng người ấy.
Ngược lại, suốt cả quãng đường, cô trông thấy không ít hoa cỏ.
“Chúng ta đi vào thôi!” Đây không phải là lần đầu tiên Trương Thiệu Phong đến đây nên cậu ta cười, dẫn đầu nói.
Chàng trai đặc biệt quan tâm tới đánh đấm như Trương Thiệu Phong chắc hẳn thường xuyên tới nơi này xem thi đấu.
Mà khi bọn họ đi xem thi đấu quyền anh, họ cũng không quên gọi các bạn nữ theo.
Tất nhiên, họ chỉ muốn tỏ ra ngầu bảnh trước mặt các bạn nữ, thuận tiện nói vài câu, vài từ chuyên ngành để thể hiện kiến thức uyên bác của mình.
Không ngoài dự đoán, ngoại trừ giọng nói khoác lác của Cố Hạo suốt cả quãng đường, Vân Tiên còn nghe thấy âm thanh sùng bái, khâm phục của các bạn nữ.
Vì thế, Vân Tiên chỉ liếc mắt rồi nở nụ cười bất đắc dĩ.
Hôm nay, ở cửa ra vào sàn đấu quyền anh có một đám vệ sĩ đang đứng, ai cũng mặc đồ vest đen, trang trọng nghiêm túc.
Đám người kia tạo cho người ta cảm giác như xã hội đen trong phim, khiến cho ai cũng phải rùng mình sợ hãi.
Trương Thiệu Phong đang dẫn đoàn đi về phía sàn đấu, nhưng cậu ta còn chưa tiến vào thì đã bị chặn lại.
Trong lòng mọi người đều biết trận đấu hôm nay là cuộc cá cược của trùm xã hội đen với một người nước ngoài. Vì thế, không phải ai cũng có thể vào xem trận đấu.
“Thiệu Phong, cậu tránh ra, để tôi!” Giờ phút này, cuối cùng Cố Hạo cũng có chút tác dụng thực chất.
Cậu ta đi tới, nhìn đám người có vẻ mặt nặng nề, nuốt nước bọt mấy lần mới quay qua, nói với họ đầy kiêu ngạo: “Tôi là cháu nội của Thị trưởng Cố, chúng tôi tới để xem trận đấu hôm nay.”
Cố Hạo vừa nói như vậy, người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn mới tránh ra.
Cả đám thuận lợi tiến vào.
Cố Hạo thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục vênh váo tự đắc.
“Oa, Cố Hạo, cậu giỏi thật! Vậy mà cậu cũng dẫn chúng tớ vào được, tớ còn tưởng hôm nay chúng ta sẽ không vào được cơ.”
Các thiếu nữ lại bắt đầu nịnh nọt Cố Hạo.
Cố Hạo tiếp tục đắc ý thêm một trận nữa.
“Tiên Tiên, chúng ta qua kia ngồi đi.” Trần Hinh Di nắm tay Vân Tiên, kéo cô tới một chỗ không người ngồi trên khán đài.
Hiện tại, trên khán đài xem thi đấu không có quá nhiều người.
Vì có người chặn ở cửa ra vào, cuộc cá cược hôm nay không phải là trận đấu của người bình thường mà là cá cược của trùm xã hội đen và người nước ngoài nên người ngoài không thể vào.
Tất nhiên người tới xem cũng không ít.
Vân Tiên và Trần Hinh Di ngồi trên khán đài.
Bên kia, Cố Hạo vẫn còn đang khoác lác.
Bỗng nhiên, Cố Hạo nhìn thấy một người đàn ông trung niên, cậu ta chỉ về phía người nọ, sau đó nói với người ngồi cạnh mình: “Nhìn người kia kìa! Đó là người dẫn chương trình trận đấu quyền anh hôm nay, ông ta là người rất được ông trùm kia coi trọng đấy!”
“Đó à… Trâu thật!” Đám đông nghe xong lại xì xào bàn tán.
Lúc này, mọi người lại thấy bóng người xinh đẹp vốn đang ngồi cạnh Trần Hinh Di trên khán đài đột nhiên đi xuống, tiến thẳng về phía người đàn ông trung niên được trùm xã hội đen coi trọng mà họ đang bàn tán kia.
“Ôi chao, sao cậu ta lại đi tới chỗ người kia? Chẳng lẽ cậu ta quen biết đàn em trùm xã hội đen à?”
Cả đám người ngẩn ra, chỉ về phía Vân Tiên, khó hiểu thốt lên.