“Đợi đã! Cô Vân đợi đã!” Đoàn Lỗi vừa nói, vừa xông lên võ đài, ngăn Vân Tiên giết Snigi ngay tại chỗ.
“Xin cô Vân nể mặt đại ca chúng tôi, tha cho Snigi một mạng!” Đoàn Lỗi đã chứng kiến thủ đoạn của Vân Tiên, lúc này lại càng cung kính từ tận đáy lòng, vội vã nói với cô.
Snigi mặc dù đáng chết, nhưng gã lại là thành viên đội quyền anh quốc gia nước Y. Giết hắn, đồng nghĩa với việc giết một nhân vật bồi dưỡng trọng điểm của nước Y, nước Y chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Đó không còn là vấn đề ân oán cá nhân nữa, mà sẽ dẫn đến một trận đổ máu, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
“Ông muốn tôi tha cho gã?” Vân Tiên nắm chặt súng, đặt nòng súng đen ngòm lên mặt Snigi vỗ nhè nhẹ hai phát, nhướng mày hỏi.
Đối mặt với sự chất vấn của cô gái cầm súng, Đoàn Lỗi không khỏi rùng mình nuốt khan, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí gật đầu: “Đúng.”
“Cũng được.” Lời đáp nhẹ nhàng thoải mái của Vân Tiên khiến tất cả mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao đây cũng là một trận đấu, Snigi rút súng ra đã đủ làm mọi người sợ hãi lắm rồi.
Nếu Vân Tiên còn giết người ngay tại chỗ này, chắc sẽ có rất nhiều người ở đây vì thế mà mất ngủ vài ngày mất.
Lúc đó bỗng nhiên ánh mắt Vân Tiên trở nên sắc bén, cô nhấc bàn chân đang giẫm lên lưng Snigi ra, lùi về sau hai bước, đứng vững rồi nói với Đoàn Lỗi: “Tôi có thể tha cho gã ta.”
Nói đến đây, Snigi đang nằm trên đất đầu óc bắt đầu choáng váng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ chuyện gã hối hận nhất chính là xem thường Vân Tiên! Đáng ra gã không nên chọc giận cô!
“Nhưng tôi muốn tay của gã.” Câu nói nhẹ nhàng của Vân Tiên chợt vang lên ở giây sau đó.
Tiếp đó là âm thanh chát chúa truyền tới.
“Pằng! Pằng!”
Súng nổ, đạn rơi.
Hai viên đạn, xuyên qua cổ tay của Snigi, chui vào tận xương tủy.
“Á! Á! Á!” Snigi gào thét thảm thiết, đạn găm vào tay, như ăn vào gỗ sâu ba phân, đau thấu tim gan.
“Á!” Hàng loạt tiếng hét đến từ những người xem trận đấu phía sau.
Súng! Không ngờ Vân Tiên lại nổ súng thật!
So với một số nữ sinh nhát gan, đám người Trương Thiệu Phong máu nóng lại sôi trào. Mặc dù bọn họ cũng sợ, nhưng trong lòng không khỏi sùng bái Vân Tiên.
Thái độ trước đó của Snigi, tất cả mọi người có mặt đều thấy.
Snigi không chỉ chế giễu Vân Tiên, mà quan trọng hơn chế giễu cả nước Z bọn họ, châm chọc quốc gia của họ!
Chỉ dựa vào điểm này, Snigi có chết vạn lần cũng không giải được nỗi hận trong lòng!
Snigi thấy hai cổ tay bị súng bắn, ngất lịm.
Vân Tiên bắn hai phát, không chỉ đập tan danh dự của Snigi, còn kết thúc triệt để cuộc đời quyền anh của gã.
Bởi Snigi bị bắn vỡ kinh mạch, đồng nghĩa với việc phế đi đôi tay.
Yêu cầu cơ bản nhất của một tay đấu quyền anh chính là cần có một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ.
Vân Tiên nổ súng xong bèn vứt trả cho Đoàn Lỗi, rồi để lại một câu, “Nói với đại ca các ông, trận đấu đã thắng.”
Nói xong cô quay người bước xuống khỏi võ đài, đi ra phía ngoài.
Đoàn Lỗi cuống cuồng đỡ lấy khẩu súng mà Vân Tiên ném qua, hít sâu một hơi, nuốt khan rồi quay người thu dọn tàn cuộc.
Thấy trận đấu trên võ đài kết thúc, nhân vật chính Vân Tiên cũng đã bước ra ngoài, đám người Trương Thiệu Phong vội vàng chạy theo.
Bây giờ bọn họ đầy một bụng thắc mắc muốn hỏi Vân Tiên.