Do máy bay của anh là máy bay tư nhân, không cần chuyển tiếp đợi hàng loạt các thủ tục khác, nên lộ trình bay cũng không đến mười tiếng đồng hồ.
Vì sự chênh lệch múi giờ giữa nước Z và nước M, thế nên ở Z lúc này tầm khoảng sáu giờ sáng, còn ở nước M đã là sáu bảy giờ tối.
Cũng là thời gian diễn ra buổi dạ hội.
Trên máy bay, Vân Tiên không kiêng dè ngủ một giấc, từ khi sống lại đến nay, đây lần đầu tiên cô được ngủ một cách yên ổn như vậy.
Sau khi tỉnh dậy, máy bay đã hạ cánh xuống đất liền.
Vân Tiên dụi mắt, đứng dậy khỏi tấm đệm thịt mềm mại vươn vai, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Đệm thịt?
Cô quay đầu lại, ngạc nhiên phát hiện bản thân đã gối lên đùi Tư Dịch ngủ mất.
Chuyện gì thế này?
Cô nhớ rằng sau khi lên máy bay riêng, Tư Dịch cũng không giải thích tình hình với mình, cô nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cứ ngắm mãi ngắm mãi thấy mệt bèn ngủ mất.
Nhưng rõ ràng cô đã chọn một chỗ có đệm mềm mại trên máy bay để ngủ, tại sao khi thức dậy lại gối đầu lên đùi của Tư Dịch?
Lẽ nào anh nhấc đầu cô lên đùi anh sao?
Vân Tiên nghĩ đến đây, hơi mím môi.
Cứ cho là anh nhấc đầu mình từ dưới đệm lên đùi nằm, nhưng tại sao cô không có chút cảm giác nào?
Không thể thế được, sao cô có thể tháo bỏ sự phòng bị thường ngày, ngủ yên ổn không chút kiêng kỵ như vậy?
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói khàn khàn của Tư Dịch truyền đến.
Vân Tiên ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy đường nét đẹp đẽ của anh, ngón tay thon dài trắng nõn luồn vào mái tóc đen cắt ngắn có chút rối mù.
Tai anh còn hơi đỏ.
Vân Tiên nuốt nước bọt, mím môi rồi mỉm cười cứng ngắc: “Có phải đến rồi không?”
“Đến rồi.” Tư Dịch gật đầu, anh vươn tay mở cửa khoang máy bay, nghiêng người một cái, dáng người cao lớn đã nhảy xuống trước.
Vân Tiên cũng khom lưng, tung người nhảy ra ngoài cửa khoang.
Sau khi Vân Tiên nhảy xuống mặt đất, Tư Dịch đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, bước về phía đường phố.
Hành động này của Tư Dịch khiến Vân Tiên ngạc nhiên đến mức ngây ra tại chỗ. Cô muốn đẩy tay anh ra, nhưng phát hiện hoàn toàn không đủ sức.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống thế này, xấu hổ đến đỏ mặt, cúi đầu bước đi.
Đừng thấy Vân Tiên có thể giết người nhẹ nhàng như gió, thậm chí ở kiếp trước khi nhìn thấy cảnh tượng ướt át, cũng hoàn toàn có thể mặt không đỏ tim không loạn.
Nhưng đối với Tư Dịch lại là một loại cảm giác khác biệt.
Cô không thể nói được đó là cảm giác gì.
Dạ tiệc của tầng lớp thượng lưu đa phần đều bắt đầu lúc tám giờ, tức là vẫn còn một chút thời gian để chuẩn bị.
Tư Dịch nở nụ cười đẹp đẽ, dịu dàng kéo tay Vân Tiên bước vào một cửa hàng quần áo cao cấp của New York.
Cửa hàng quần áo này vốn là của một nhà thiết kế thời trang đẳng cấp thế giới ở New York, thường ngày rất ít tiếp khách.
Nhưng một khi đã tiếp đãi thì đều là nhân vật lớn tầm cỡ quốc tế.
Tư Dịch vừa kéo tay Vân Tiên bước vào cửa, cô đã nhìn thấy hai thanh niên hơn hai mươi tuổi bước tới trước mặt mình.
Lúc hai người đó nhìn thấy Vân Tiên và Tư Dịch tay trong tay, nhất thời không khỏi sững sờ. Sau đó bọn họ bước đến trước mặt Tư Dịch, cúi đầu nói: “Cậu chủ, lễ phục đã chuẩn bị xong.”
Lúc Vân Tiên nhìn thấy hai thanh niên này cũng hơi ngây người, bởi vì họ chính là hai người đứng cạnh Tư Dịch vào lần đầu tiên cô gặp anh.
Bọn họ là người của Tư Dịch.