Vậy buổi dạ hội đêm nay, chắc là buổi tiệc mà ba Tư Dịch dùng để tuyên bố chuyện đính hôn giữa Tư Dịch và Sử Lai Hương.
Người trong giới thượng lưu lợi dụng mối quan hệ thông gia để củng cố lợi ích của hai bên, chuyện này không lạ.
Vân Tiên hơi nhếch môi, xem ra Tư Dịch không hề hài lòng với chuyện ép duyên này, hôm nay muốn dùng cô để ngăn cản.
Xem như nể thái độ trước đây của Tư Dịch đối với mình cũng khá tốt, chuyện này tất nhiên cô sẽ giúp.
“Vớ vẩn! Vớ vẩn! Ngày thường mày quậy phá thì thôi, nhưng hôm nay còn dẫn một đứa con gái đến như vậy? Mày muốn chọc ba mày tức chết sao!” Sau khi nghe xong, Tư Chử nổi trận lôi đình.
Đặc biệt là khi Tư Dịch nhắc tới câu “Mẹ tôi đã chết rồi”, Tư Chử lại càng giống như bị chọc trúng tim đen, giận đến nỗi cả người run lên bần bật.
Tư Chử thân là ông chủ của Lãnh Các, năm đó sau khi ép cưới mẹ Tư Dịch, lại vì muốn mở rộng thế lực của Lãnh Các, nên đã ly hôn với mẹ của anh, quay qua lấy một thiên kim của gia tộc đạn dược khác.
Nhưng Tư Chử vẫn trói buộc mẹ của Tư Dịch ở bên cạnh mình, cuối cùng khiến mẹ anh sống trong đau buồn u uất, trầm cảm đến tự sát.
Hôm nay Tư Chử muốn nhân cơ hội này lợi dụng hôn sự của Tư Dịch và nhà họ Sử để củng cố địa vị Lãnh Các, nhưng không ngờ Tư Dịch lại phản ứng mạnh đến vậy.
Tư Chử không ngờ con trai ông ta lại tìm một đứa con gái đến để sỉ nhục mình ngay trước mặt mọi người, khiến cho ông trùm đạn dược tiếng tăm lẫy lừng trên trường quốc tế là ông ta hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ.
“Anh Tư Dịch, anh làm thế này không được đâu, đừng khiến bác tức giận nữa.” Sử Lai Hương nhìn thấy Vân Tiên và Tư Dịch nắm tay nhau, cô ta dùng đầu ngón tay bấm mạnh vào da mình, sau đó ra mặt đóng vai người tốt, ỏn ẻn lên tiếng như quen thân với Tư Dịch lắm, giọng nói cực kỳ mềm mỏng.
“Cô là ai? Chuyện của tôi liên quan đến cô à?” Tư Dịch liếc nhìn Sử Lai Hương, hoàn toàn không nể mặt cô ta.
Sử Lai Hương vốn định nói một câu hòa giải sau khi Tư Chử dứt lời, như vậy vừa có thể nâng cao hình tượng của mình trước mặt Tư Dịch, lại còn có thể để anh thấy được sự dịu dàng của mình mà nảy sinh thiện cảm.
Nhưng ai ngờ Tư Dịch lại không giữ chút thể diện nào cho cô ta.
Cô ta nhìn Vân Tiên đứng cạnh anh, trong lòng lại càng thêm tức tối. Bởi vì những lời phũ phàng từ người mình luôn thương nhớ nói ra, khóe mắt cô ta thoáng chốc ửng đỏ.
Tư Chử thấy vậy, nhất thời cũng cảm thấy bản thân chẳng còn mặt mũi nào nữa. Ông ta biết rõ mình không quản nổi đứa con này, thế là chuyển hướng tay chỉ về phía Vân Tiên, căm hận uy hiếp cô: “Cô là con gái nhà nào? Nhà họ Dung? Nhà họ Văn? Hay nhà họ Phương? Không cần biết cô là thiên kim của nhà nào, bây giờ cô lập tức cút ra khỏi đây cho tôi, bằng không gia tộc nhà cô sẽ vĩnh viễn biến mất trên đấu trường quốc tế!”
Mấy gia tộc mà Tư Chử vừa kể tên, đều là những gia tộc lớn tiếng tăm hiển hách trên thế giới.
Hiển nhiên, ông ta cho rằng Vân Tiên là thiên kim của một trong số các gia tộc đó.
Sau khi nghe xong những lời này, Vân Tiên lại cảm thấy thật nực cười. Cô nheo mắt, trước mặt tất cả mọi người, không chút sợ hãi đáp lại ánh mắt đầy sát khí của Tư Chử, đôi môi đỏ mọng giễu cợt: “Tôi là con gái nhà họ Vân, ờ… Nhân tiện tự giới thiệu một chút, tôi họ Vân tên Tiên, nhà ở thành phố Long Môn, nước Z, mẹ tôi là nhân viên phục vụ trong khách sạn…”
Thành phố Long Môn, nước Z! Nhân viên phục vụ khách sạn!
Mọi người nắm lấy những từ khóa này.
Còn Tư Chử lại tức giận giậm chân, thiếu chút nữa đã nôn ra máu.
Ông ta cho rằng đứa con gái mà con trai mình tìm đến, cho dù không phải danh gia vọng tộc, chí ít cũng phải thuộc hàng thượng lưu danh viện!
Thể diện của ông ta mất sạch rồi!