Vân Tiên vừa nói xong thì hai người ở đó vô cùng kinh ngạc.
Sau khi phản ứng kịp, bác sĩ mặc áo blouse trắng không chút do dự dùng giọng điệu trưởng bối răn dạy Vân Tiên: “Vớ vẩn! Mạng người là trò đùa sao? Chuyện ngay cả bác sĩ chúng tôi cũng không làm được thì một cô bé như cháu có thể làm được gì? Cháu coi đây là trò chơi trẻ con hả?”
Cô bé này mới bao nhiêu tuổi?
Mười lăm? Hay mười sáu?
Ngay cả kiến thức y học cơ bản nhất cũng không biết, còn đòi mổ chính gì chứ?
Nên biết rằng khi một bệnh nhân làm phẫu thuật thì chuyện sống hay chết đều phụ thuộc vào một ý nghĩ của bác sĩ.
Cô bé này còn đòi mổ chính? Đây là đang náo loạn thì có!
“Được rồi, được rồi… Bác biết bây giờ cháu đang rất sốt ruột, nhưng sốt ruột cũng vô ích. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, các bác sĩ nhất định cũng đang cố gắng hết sức.” Cao Gián vội vàng nói đỡ cho bác sĩ này một câu.
Hiện giờ điều Cao Gián lo lắng nhất vẫn là an toàn tính mạng của Tần Y Nhu.
Cho dù lúc này cả hai tay của Tần Y Nhu phải cắt cụt thì nhà máy bọn họ chỉ cần bồi thường nhiều thêm một chút là được. Nhưng nếu cô bé này nhúng tay vào… chẳng may Tần Y Nhu chết thật thì phải làm sao?
Vậy là hại chết một mạng người rồi! Đó không phải là chuyện dùng tiền là có thể lấp liếm cho qua được.
“Xảy ra bất kỳ chuyện gì tôi cũng sẽ đứng ra chịu trách nhiệm hết!”
Giờ đang là thời khắc quan trọng, Vân Tiên cũng không có thời gian phí lời với hai người này. Tần Y Nhu đang bị thương nặng, cô không chờ nổi nữa. Bây giờ từng giây từng phút đối với Tần Y Nhu đều hết sức quý giá!
Vì vậy, Vân Tiên nói xong những lời này thì lập tức đẩy bác sĩ ra, trực tiếp bước vào trong cửa lớn của phòng cấp cứu.
“Này này này!” Bác sĩ bị Vân Tiên đẩy cho lảo đảo. Ông kinh ngạc nhìn theo cô, không hiểu vì sao cô bé này lại có sức lực lớn như vậy, đồng thời ông cũng nhanh chóng chạy vào theo.
Vân Tiên vừa bước chân vào phòng phẫu thuật thì Vân Dịch vội vàng chạy tới. Tuy không theo kịp tốc độ của Vân Tiên nhưng anh cũng đã đến cổng lớn của trung tâm y tế.
Mà bây giờ Vân Tiên đã ở bên trong phòng cấp cứu.
“Này, cô bé này từ đâu ra vậy? Sao lại chạy vào trong phòng phẫu thuật chứ? Ở đây còn phải phẫu thuật, chuyện liên quan đến tính mạng con người đó, mau đưa cô bé ra khỏi đây đi!” Mấy y tá vẻ mặt nghiêm túc đứng bên cạnh bàn mổ thấy Vân Tiên đi tới thì vội vã muốn đuổi cô đi.
“Ca giải phẫu này từ bây giờ sẽ do tôi mổ chính.” Vân Tiên đột nhiên nói ra lời này, hoàn toàn không cho những người ở đây cơ hội phản bác. Cô đi tới một bên, trực tiếp mặc đồ phẫu thuật của bác sĩ vừa nãy vào, sau đó đeo găng tay vô khuẩn, đi về phía bàn mổ.
Những y tá và bác sĩ vừa đuổi theo Vân Tiên đều nhìn thấy một chuỗi hành động liên tiếp của cô. Mặc đồ phẫu thuật, đội mũ, đeo găng tay vô khuẩn làm một cách liên tục mà vô cùng thành thục, mọi người trợn mắt kinh ngạc.
Đây thật sự chỉ là một cô bé mới mười lăm, mười sáu tuổi thôi sao?
Động tác của cô cứ như một vị bác sĩ già nhiều năm kinh nghiệm trong nghề vậy!
Khi bọn họ vừa nghĩ như vậy thì Vân Tiên đã tới bên bàn mổ, quan sát Tần Y Nhu nằm hôn mê trên bàn mổ đã lâu.
Hai tay của Tần Y Nhu bị máy dệt làm bị thương nặng, dùng từ hai cánh tay máu thịt bầy nhầy để hình dung cũng không quá. Tuy máu đã ngừng chảy nhưng hai tay trông rất kinh khủng, thậm chí đã bong da tróc thịt.
Thấy hình ảnh đó, Vân Tiên không khỏi đau lòng.
Đây là cảm xúc đến từ nguyên chủ. Vân Tiên nhắm hai mắt lại, sau đó không chút do dự mà cất bước đi lên, chuẩn bị phẫu thuật.
Cô không chỉ là bá chủ trong giới đặc công, mà còn là nhân tài xuất chúng của giới y học.
Kiếp trước cô có y thuật vô cùng xảo diệu, có thể biến chết thành sống. Ở trong giới y học cô cũng rất nổi tiếng, bởi vì có y thuật cao siêu nên còn được người trong nghề gọi là “Bàn tay thần chết“.
Từ trước tới giờ, chỉ cần người không tắt thở thì cô đều có thể cứu sống.
Trình độ y học của trung tâm y tế trấn Tân Giang không cao. Nếu hôm nay không có cô ở đây thì Tần Y Nhu nhất định không tránh khỏi số phận phải cắt bỏ hai tay.
Nhưng đó là trong điều kiện nếu như Vân Tiên cô không ra tay!