Lúc này, không chỉ mấy người Lý Hưởng Dịch và Vũ Khuê mà đến cả Lữ Phi Yến cũng mở tròn mắt nhìn Vân Tiên, đều có cảm giác chấn động như sấm đánh trên đầu.
Vũ Khuê vừa nói không tiếc lời, giờ lại có cảm giác như bị tát mạnh vào mặt, nhưng lúc mới đầu thực sự anh là vì nghĩ cho đội bóng.
Nhìn thấy cảnh này, ai cũng không thể nói gì được nữa.
Từ thảm cỏ cách rổ bóng ba bốn mươi mét có thể ném trúng vào rổ trên sân, chắc chắn không phải điều mà người bình thường làm được.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi nói quá lời.” Vũ Khuê cũng có thể coi là người biết tiến biết lùi, anh cũng cười ngại ngùng, nói xin lỗi Vân Tiên.
Sau đó anh cũng nói một cách thành khẩn, “Chính thức giới thiệu với cậu, tôi là đội phó đội bóng rổ trường mình, tên là Vũ Khuê. Đội trưởng không có ở đây, nhưng tôi có thể thay mặt toàn thể đội viên trong đội bóng mời cậu tham gia, không biết cậu có nể mặt không?”
Thái độ nói chuyện này của Vũ Khuê giống như thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Sự thể hiện vừa rồi của Vân Tiên mọi người đều nhìn thấy, lúc này người vừa vội vàng phản đối Lý Hưởng Dịch mời Vân Tiên tham gia đội bóng giờ lại thay đổi thái độ rồi.
Vân Tiên nhìn anh cười, cong hàng lông mày xinh đẹp, “Được, tôi đồng ý.”
Kiếp trước thứ cô thiếu chính là cuộc sống của người bình thường, vì thế sống lại kiếp này, phải thử hết tất cả mới được.
Vân Tiên đã đồng ý, tất cả thành viên đội bóng ở đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ Lý Hưởng Dịch quen biết người con gái này, lại còn có bản lĩnh như vậy.
Vừa rồi chỉ là đi qua chào hỏi một chút, lại có thể giải quyết được việc phiền não đội bóng thiếu một người không thể tham gia thi đấu.
Cách nhìn của Vũ Khuê với Vân Tiên cũng thay đổi rất nhiều. Thái độ vừa rồi của bản thân đối với con gái nhà người ta, cô ấy không những không để bụng mà còn rộng lượng không hề câu nệ.
Người con gái như thế thực sự rất khác biệt.
“Chào mừng cậu tham gia!” Vũ Khuê thay mặt tất cả các thành viên trong đội bày tỏ sự hoan nghênh chân thành với Vân Tiên.
“Vâng.” Vân Tiên chớp mắt, mấp máy môi.
...
Ngay cả bản thân Vân Tiên cũng không ngờ mình có thể học giờ thể dục lại còn tham gia được đội bóng rổ.
Biểu hiện của Lữ Phi Yến còn kinh ngạc hơn cả bản thân Vân Tiên, cả ngày líu ríu bên tai Vân Tiên nói cái này cái kia, xem ra còn vui hơn cả cô.
“Tiểu Tiên, cậu thật giỏi! Cậu thay mặt trường mình đi tham gia trận đấu bóng rổ đấy! Ngày thi đấu hôm đó mà là ngày nghỉ, mình nhất định sẽ đến cổ vũ cho cậu!”
Những lời giống như vậy, Lữ Phi Yến lải nhải cả buổi chiều bên tai Vân Tiên.
Vân Tiên tuy thấy phiền, nhưng cũng cảm thấy rất vui.
Cô cũng có bạn rồi, không còn là cỗ máy giết người của tổ chức nữa.
Chỉ tiếc là, cô được sống cuộc sống bình yên, nhưng em trai thì không thể quay lại được nữa rồi.
Tám giờ tối, buổi tự học kết thúc, trường đúng giờ tan học.
Vân Tiên khoác cặp sách, đi ngược hướng với Lữ Phi Yến.
Cô đi đến bệnh viện tìm Tần Y Nhu, ngược hướng với nhà của Lữ Phi Yến và Vân Tiên.
Tan học Vân Tiên vội vàng chào tạm biệt Lữ Phi Yến, bước đi một mình trong ngõ cụt tối om.
Ngõ cụt này là con đường gần nhất dẫn đến bệnh viện, nhưng cũng là con đường tối tăm nhất, bình thường không ai dám đi một mình đường này.
Vân Tiên bước đi thong thả, nhưng cũng rất nhanh nhẹn.
Đi đến chỗ giao của ngõ cụt, Vân Tiên đột nhiên dừng lại, cô dứt khoát dựa lưng vào bờ rào của một ngôi nhà lá, hướng về nơi tối đen mà mình vừa đi qua, cười nói: “Ra đi, còn định đi theo tôi đến bao giờ.”
Có người theo dõi cô, mà trình độ theo dõi này thực sự không ra làm sao.
Ít nhất ngay từ đầu, cô đã phát hiện ra rồi.
Cái trình độ theo dõi này thật giống như nói rõ với cô: Tôi đang theo dõi cô đấy, mau đến bắt tôi đi.