Ngay lúc mọi người đang kinh hãi vì cú lộn nhào trên không trung và thủ pháp chính xác tuyệt đối, không sai lệch chút nào của Vân Tiên thì tiếng bóng vào rổ đập xuống nền đất vang lên.
Vân Tiên úp rổ, nhẹ nhàng ghi bàn.
Trọng tài tuýt còi.
Hiệp một, đội bóng rổ trung học Tân Giang giành chiến thắng!
Tất cả hội trường sôi sục.
Thắng rồi, hiệp một thắng rồi.
Hiệp một bắt đầu chưa đầy mười phút đã giành chiến thắng.
Mà người khiến cho hiệp đấu kết thúc nhanh như vậy chính là Vân Tiên, kẻ mà ai cũng cho rằng sẽ làm vướng chân cả đội Tân Giang.
Nữ sinh lớp 9-6, Vân Tiên!
Sau khi hiệp một kết thúc, rất nhanh đã đến hiệp hai.
Đội bóng Văn Thụy có một Vân Tiên vừa nãy đối đầu với hai thành viên đội bạn cản trở, vậy mà vẫn tránh thoát được còn ném bóng vào rổ.
Vậy còn thua được sao?
Đầu hiệp hai, bên Trương Tuấn đã thua về khí thế trước, nên rất nhanh đội bóng của thị trấn Đông Giang đã bại trận.
Thắng liền hai hiệp!
Đội bóng rổ thị trấn Tân Giang thắng đội bóng thị trấn Đông Giang một cách chớp nhoáng!
Đây là chuyện trước giờ chưa từng có!
Tính từ khi hai trường bắt đầu tổ chức trận đấu giao hữu mỗi năm một lần đến giờ, đây là đội đầu tiên giành chiến thắng trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Ba hiệp thắng hai, hiện giờ bên đội thị trấn Tân Giang đã thắng hai hiệp, tất nhiên không cần đấu hiệp thứ ba nữa.
Trong tiếng reo hò và cổ vũ của toàn trường, đám người Trương Tuấn tản ra, chán nản lẩn đi.
“Vân Tiên, cậu thực sự... quá lợi hại! Hê hê, thấy chưa, trông bộ dạng chạy trốn của đám người Trương Tuấn kìa. Chậc! Nhắc đến lại buồn cười làm sao, a ha ha...” Đám người Vũ Khuê bước về phía Vân Tiên, cậu ta sảng khoái cười lớn, vừa nghĩ đến khuôn mặt phách lối của Trương Tuấn trước đây, bây giờ thấy hả giận biết bao.
Qua nhiều ngày tiếp xúc, bọn họ đã coi Vân Tiên như người mình rồi.
Vân Tiên không câu nệ tiểu tiết, cũng không thùy mị như những cô nàng khác nên mấy người trong đội bóng thực sự coi Vân Tiên như là anh em.
“Thắng trận thi đấu bóng rổ rồi, nhân cơ hội này chúng ta phải đi ăn mừng mới được. Vừa may hôm nay là thứ Sáu, buổi chiều sau khi tan học, mọi người gặp nhau ở chỗ cũ chứ hả? Mặc dù Văn Thụy không hay bộc lộ hết tâm tư lên mặt giống như Vũ Khuê, nhưng có thể thấy được cậu ta cũng rất kích động.
Chỗ cũ tất nhiên là chỉ quán bar rock rồi.
“Tôi không đi đâu.” Vân Tiên cười nhẹ, mím môi nói.
“Sao cậu có thể không đi được chứ? Cậu là nhân vật chính của chúng ta hôm nay đấy!” Văn Thụy còn chưa kịp lên tiếng, Lý Hưởng Dịch đã cướp lời trước.
“Ngày mai mẹ tôi đưa tôi lên thành phố Long Môn, tối nay không thể đi chơi quá muộn được.” Vân Tiên nhẹ nhàng giải thích.
Mấy người ngây ra rồi gật đầu, chỉ có thể đồng ý.
Sáng thứ Bảy Tần Y Nhu muốn đưa Vân Tiên lên thành phố Long Môn.
Chuyện này là thật.
Cái nhà này không thể ở tiếp được nữa rồi, có Lữ Lan Hoa ở đó, ba người Tần Y Nhu bọn họ sớm muộn gì cũng phải chuyển đi.
Tần Y Nhu lại không muốn về nhà mẹ đẻ, vì thái độ bên đó có thể nhìn ra được từ lần Tần Quân Lan tới.
Vừa may Tần Y Nhu có một người chị em rất tốt ở thành phố Long Môn, hơn nữa người này còn làm ông lớn bà lớn ở đó.
Hôm nay đến bước đường cùng, Tần Y Nhu mới nghĩ đến việc tới thành phố Long Môn để nhờ giúp đỡ.
Nhưng dù sao cũng đã bao năm không gặp. Từ sau khi Tần Y Nhu lấy Vân Cương, cơ hội gặp người chị em của bà lại càng ít, cũng không biết lâu như vậy rồi người ta có giúp mình hay không.
Người chị em này của bà là bạn cực thân kết giao từ khi Tần Y Nhu học cấp ba, hai người thân đến mức không còn lời nào để tả.
Thành tích học tập khi đó của Tần Y Nhu hết sức xuất sắc, bà thi đỗ trường cấp ba Số 1 giống như Vân Dịch.
Chỉ là sau đó do điều kiện gia đình khó khăn, bà không thể đi học tiếp, bất đắc dĩ phải thôi học giữa chừng, rồi bị ép gả cho Vân Cương.