Trong phòng VIP của khách sạn chỉ có hai người, Xà Tích nhìn Vân Tiên ngồi trên ghế dài cười híp mắt, cô ấy không dám tin, đôi mày nhíu chặt, lên tiếng gặng hỏi.
Dù nhìn thế nào cũng thấy nữ sinh trước mặt dáng người mảnh khảnh gầy gò, gương mặt xinh xắn đáng yêu, dẫu không có gì để chê trách, nhưng thực sự kém xa so với dáng vẻ của Sát Thần.
Bất kể là vẻ ngoài hay chiều cao.
Bây giờ không có người ngoài, Vân Tiên nhẹ gật đầu với Xà Tích, khẽ mở miệng: “Ngoài tôi ra thì còn ai vào đây?”
Đúng vậy, ngoài Sát Thần thì làm gì còn ai có thể toát ra loại khí thế khiến cô ấy phải thần phục. Ngoại trừ Sát Thần thì làm gì còn người thứ ba biết ám hiệu giữa bọn họ.
“Sao cô lại biến thành dáng vẻ này?” Xà Tích thở dài một hơi, sau khi xác định nhiều lần rằng Vân Tiên chính là Sát Thần, cô ấy lại ngờ vực lên tiếng.
Ai gặp phải mấy chuyện sống lại trong thân thể người khác mà không khiếp sợ cơ chứ?
Cũng bởi vì vậy, sau khi Vân Tiên sống lại cô mới giấu kín tình hình thực tế với những người xung quanh.
Chỉ sợ cho dù cô nói ra, chưa chắc đã có người tin, thậm chí có khi người ta còn tưởng cô bị điên cũng nên!
Nhưng Xà Tích lại khác, Vân Tiên hiểu Xà Tích, cũng biết điểm yếu của cô ấy nên cô không hề do dự mà nói cho cô ấy nghe.
Hơn nữa, khi cô còn làm đặc công Sát Thần thì Xà Tích là người cô tin tưởng nhất, điều này không có gì để nghi ngờ.
“Việc này kể ra rất dài dòng, ngày đó tôi chạm vào chiếc hộp kia... đợi đến khi tỉnh lại thì đã có dáng vẻ này rồi.” Vân Tiên nhún vai, bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Hộp đàn hương?” Xà Tích khẽ liếm môi, hỏi lại.
Vân Tiên gật đầu.
Xà Tích là người duy nhất biết chuyện kiếp trước cô tự mình đi cứu em trai.
“Chuyện này đã định rồi, chúng ta không cách nào thay đổi được, nhưng tôi rất hài lòng với dáng vẻ hiện giờ của mình.” Vân Tiên nói đến đây bèn gạt đề tài này sang một bên, sau đó lại lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
Sau khi cô sống lại, cô đã có tình thân mà chính mình luôn khao khát nên trong thâm tâm luôn cảm thấy bản thân rất may mắn.
Sau đó, Vân Tiên bảo Xà Tích báo cáo về tình hình gần đây của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát cho cô nghe.
Xà Tích nheo mắt lại, giọng điệu nghiêm trọng: “Mấy lão già kia sắp không ngồi yên được nữa rồi!”
“Ồ?” Vân Tiên nhướng mày, cười ha hả.
“Mấy lão già” trong lời của Xà Tích vốn ám chỉ đảng phái của một vài nguyên lão có cấp bậc nhất định, cũng chính là thuộc hạ của Boss tiền nhiệm của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát.
Kiếp trước Vân Tiên cũng mới mười sáu, tuổi còn rất trẻ, có điều sau khi sống lại chẳng hiểu sao cô lại trẻ hơn một tuổi, biến thành mười lăm.
Kiếp trước khi cô mười bốn tuổi đã ra tay giết Boss tiền nhiệm của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát. Sau đó cô cho nhóm người mình mang đến trà trộn vào đoàn lính đánh thuê Cổ Sát, nắm giữ toàn bộ quyền lực, tính đến nay mới được hai năm.
Nhưng một đoàn lính đánh thuê cũng không phải chỉ một hai người là có thể chống đỡ được.
Mấy lão già kia cũng vì chuyện cô giết Boss tiền nhiệm của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát mà nhẫn nhịn, thậm chí còn tìm cơ hội lật đổ và tiêu diệt cô.
Đương nhiên Vân Tiên sẽ không để bọn họ thực hiện được ý đồ, ngược lại, cô còn có thể tiêu diệt mấy lão già này dễ như trở bàn tay.
Nhưng bây giờ thời cơ chưa tới.
Thế lực sau lưng mấy lão già này rất lớn, nếu cô lập tức tiêu diệt bọn họ, ắt hẳn sức mạnh của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát sẽ giảm đi rất nhiều. Cứ như vậy, lỡ để sát thủ của những tổ chức lính đánh thuê khác thừa nước đục thả câu, chắc chắn sẽ vô cùng bất lợi cho đoàn lính đánh thuê Cổ Sát.
Điều cô phải làm là thay máu toàn bộ đảng phái cũ trong đoàn lính đánh thuê Cổ Sát thành người của mình, để mấy lão già đó từng bước rơi xuống địa ngục!
“Cô tạm thời ở lại thành phố Long Môn, đừng trở về tổ chức. Nhớ dặn dò Hổ Báo thật kĩ, bảo Hổ Báo theo dõi sát sao mấy lão già đó. Chỉ cần mấy lão già đó có hành động mới, nhớ lập tức báo lại cho tôi.” Vân Tiên nhếch môi, nở nụ cười nửa miệng đầy quỷ quyệt.
“Được!” Xà Tích gật đầu, từ trước đến giờ cô ấy luôn tuân theo mọi mệnh lệnh của Vân Tiên.
Hổ Báo chính là người lúc đó đã nghe điện thoại khi Vân Tiên gọi tới từ một khách sạn nhỏ ở trấn Tân Giang.
Hai người Xà Tích và Hổ Báo tuyệt đối trung thành với Vân Tiên.
Bởi vì hai người họ đều do Vân Tiên một tay cứu giúp.
Không có Vân Tiên, bọn họ làm gì có ngày hôm nay?
...
Khi Vân Tiên và Xà Tích rời khỏi phòng VIP của khách sạn và đi xuống lầu, mặt trời đã ngả dần về Tây.
Vân Tiên đi phía trước, Xà Tích bước theo sau, hai người thong thả men theo cầu thang xoắn ốc của khách sạn để xuống dưới.
Lúc này, một đám người từ bên ngoài hò hét ầm ĩ xông vào, nhìn từ cách ăn mặc của bọn họ có thể đoán ra những người này đều là học sinh.
Vân Tiên đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc lẫn trong đám đông vừa xông tới.
Vân Dịch? Sao anh ấy lại ở chỗ này?
Vân Tiên sửng sốt, tuy bọn họ không nhìn thấy cô, nhưng khéo sao cô lại trông thấy khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ của Vân Dịch.
Đứng bên cạnh Vân Dịch lúc này không phải bạn tốt Hứa Hách Triết của anh mà là một nam sinh ăn mặc thời thượng.
Nam sinh này đang đưa ra đề nghị: “Hôm nay là sinh nhật Hứa Hách Triết, chúng ta không thể tới ăn chùa tay không được! Như vậy đi, mỗi người chúng ta tặng Hứa Hách Triết một phong bao lì xì một trăm tệ nhé, mọi người không có ý kiến chứ?”
Tất nhiên bọn họ không có ý kiến gì, nhưng Vân Dịch đứng trong đám người lại giống như hạc giữa bầy gà.
Một trăm tệ đối với anh không phải số tiền nhỏ.
Vì vậy Vân Dịch có chút xấu hổ.
Có vẻ như nam sinh này đã ngứa mắt Vân Dịch từ lâu, anh ta bỗng nhiên quay sang nhìn anh, sau đó cười ha hả rồi nói: “Vân Dịch, cậu không cần bỏ chỗ tiền này đâu. Tụi này đều biết nhà cậu nghèo, làm gì có tiền mà bỏ ra. Dù sao cậu và Hứa Hách Triết cũng là bạn thân, chắc hẳn cậu ấy không so đo dăm ba đồng bạc này đâu!”