“Thiên Cẩu!?”
Không ai trả lời.
Đương nhiên, người máy cũng không.
Kiều Đông Dương xoa huyệt thái dương một cái, chậm rãi xoay ghế sang chỗ khác: “Thiên Cẩu, có phải mày lại muốn chết không?” Trong đôi mắt màu xanh thăm thẳm của Thiên Cẩu hiện ra từng gợn ánh sáng xinh đẹp, gợn sóng lăn tăn như đang tràn ra ngoài, giọng nói trẻ thơ của nó vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.
“Kiều đại nhân, anh không truyền mệnh lệnh nói chuyện cho tôi.”
Kiều Đông Dương cảm thấy mình càng ngày càng tốt tính với tên người máy.
Ít nhất đến hiện tại, anh còn chưa ném nó ra ngoài cửa sổ.
“Thiên Cẩu, nói chuyện.” “Vâng.
Kiều đại nhân, anh có việc gì xin cứ dặn dò tôi!” Thiên Cẩu làm hết trách nhiệm.
Kiều Đông Dương cầm bảng danh sách vỗ vỗ, muốn nói gì đó...
Do dự nửa giây, anh lại quay người sang chỗ khác: “Hừ! Gọi trợ lý Hầu vào đây!”
Thiên Cẩu: “Vâng, Kiều đại nhân.”
Trợ lý Hầu nhận được lệnh thì phi như bay đến văn phòng Tổng giám đốc.
Anh ta đẩy cửa rồi giơ hai tay lên, dáng vẻ ngoan ngoãn giống Thiên Cẩu.
“Anh Kiều, tôi đã đến! Anh có việc gì cứ dặn dò tôi.” Ánh mắt Kiều Đông Dương hơi lạnh lùng: “Đây là bản danh sách đầy đủ?”
Trợ lý Hầu ngạc nhiên đến gần anh: “Đúng vậy, anh Kiều.
Thí sinh trong danh sách đã ký thỏa thuận trước với tổ chương trình, thủ tục đầy đủ...” Nói đến đây, hình như anh ta nhận ra điều gì đó, đôi mắt đảo một vòng, khẽ cười ha ha rồi hỏi: “Anh Kiều, có phải còn có người quen của anh muốn tham gia hay không? Vậy anh cứ nói tên cho tôi biết, tôi sẽ đi làm ngay!”
Trong đầu người này toàn là mối quan hệ cá nhân.
Kiều Đông Dương nhìn anh ta, hơi do dự.
“Cái người tên là Trì gì đó Nguyệt...
không tham gia à?” Tổng giám đốc có ý gì nhỉ? Đầu óc trợ lý Hầu hơi choáng váng.
“Ý của anh Kiều là...” Kiều Đông Dương cụp mắt xuống, xụ mặt, thờ ơ cười lạnh: “Tôi nhớ người bạn họ Vương của cô ta cướp được hai bức thư mời?” Điều này...
Trong buổi họp báo có nhiều người như vậy mà anh Kiều còn nhớ kỹ chi tiết này? Trợ lý Hầu dựng thẳng ngón tay cái, nhìn anh với vẻ mặt khâm phục: “Không sai, anh Kiều đúng là bộ não ngoài hành tinh bẩm sinh, IQ hạng nhất...” Anh ta lại mở ra hình thức nịnh nọt.
Khuôn mặt Kiều Đông Dương tối sầm lại: “Vì sao cô ta không tham gia?” Trợ lý Hầu: “...”
Sao anh ta biết vì sao người ta không tham gia? Trợ lý Hầu nhẫn nhịn mãi, cuối cùng đã có lý do để nịnh nọt.
“Có lẽ cô Trì Nguyệt tự ti mặc cảm, cảm thấy tư chất của mình bình thường, không dám tiếp xúc với người đàn ông hoàn mỹ đẹp trai như anh Kiều?” Kiều Đông Dương hít sâu một hơi: “Tự ti cái mẹ nhà cậu!”
Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn anh ta, sau khi im lặng một lúc thì không hỏi việc Trì Nguyệt nữa, lại chuyển đề tài, con dao lạnh lẽo cắm vào người anh ta: “Hầu Tử, hình như tôi chưa cho phép cậu đi làm lại nhỉ?” “Đúng thế.
Anh Kiều.” Trợ lý Hầu đứng thẳng người, tư thế như quân nhân đang tuyên thệ, nói đầu ra đấy: “Tuy anh Kiểu cho tôi kỳ nghỉ không thời hạn nhưng tối ăn của anh Kiều, dùng của anh Kiều, không dám lười biếng, không dám thiếu chuyên nghiệp, không dám ghét bỏ công việc, không dám phụ...”
“Cút!” Kiều Đông Dương bị anh ta chọc tức đến bật cười, rút bản danh sách ra ném đến trước mặt anh ta: “Trì Nguyệt...” Anh hơi do dự, cứ nhìn chằm chằm trợ lý Hầu, dường như không biết phải nói thế nào.
Trợ lý Hầu nhìn thẳng vào anh một lúc lâu, căng thẳng nuốt mấy ngụm nước bọt mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh.
“Trì Nguyệt là sinh viên xuất sắc của Học viện Hàng Không, tố chất cá nhân khá tốt, tuy tính cách hơi kém khiến người ta rất chán ghét, nhưng khoa học kỹ thuật Đông Dương chúng ta rất cần nhân tài.
Người Đi Dưới Trời Sao' là chương trình tuyển chọn nhân tài hàng không, chúng ta không nên vì một vài khuyết điểm nhỏ mà từ bỏ việc bồi dưỡng người mới...”
Hå?
Trợ lý Hầu nghe một lúc, cuối cùng đã hiểu.
Vị đại gia này đi vòng quanh trái đất một vòng, hóa ra đang nói việc trên mặt trăng...
Chỉ vì việc Trì Nguyệt không đến dự thi? Trợ lý Hầu cười ha ha, lập tức thề thốt.
“Anh Kiều, cứ giao việc này cho tôi, tôi đảm bảo để cô Trì Nguyệt xuất hiện ở chỗ thi đấu!” “Ừm...” Cuối cùng Kiều Đông Dương đã cho anh ta sắc mặt tốt.
Một giây sau, anh thu lại biểu cảm, cứ như căn bản không hề để ý việc này, ngồi nghiêm chỉnh mở một phần tài liệu ra, lạnh lùng dặn dò anh ta.
“Nhớ kỹ! Đừng để cô ta quá kiêu ngạo.
Chương trình của chúng ta đâu phải không có cô ta thì không được.” “Tôi đã hiểu, đã hiểu.
Anh Kiều, tôi đảm bảo sẽ làm ổn thỏa!”
Trì Nguyệt đang trang điểm cho Vương Tuyết Nha, thể hiện ra kỹ năng trang điểm ma thuật khiến người ta nghẹt thở của cô thì trợ lý Hầu lại vội vàng chạy tới.
Trán anh ta lấm tấm mồ hôi, anh ta thở hổn hển mấy hơi, không nói câu nào đã lấy bình nước khoáng chuẩn bị cho thí sinh uống mấy ngụm to, sau đó hắng giọng một cái, nhìn Trì Nguyệt bằng biểu cảm cực kỳ thần thánh.
“Cô Trì, chúc mừng cô! Cô đã hấp dẫn được sự chú ý của anh Kiều!”
Trì Nguyệt đang cầm bút kẻ lông mày thì tay run một cái, vẽ lông mày của Vương Tuyết Nha bay lên.
“Anh nói cái gì?” Trợ lý Hầu nhe răng, mỉm cười hớn hở.
“Anh Kiều đặc cách cho phép cô tham gia 'Người Đi Dưới Trời Sao, không cần thư mời, có thể lập tức ký thỏa thuận.”
Trì Nguyệt: “...” Vương Tuyết Nha ngạc nhiên mở to mắt, không quan tâm đến lông mày đã bị vẽ thành dạng gì: “Thật sao?” Trợ lý Hầu gật đầu như giã tỏi: “Bất ngờ không? Vui vẻ không?” Vương Tuyết Nha cười đến mức suýt nữa nhảy dựng lên: “Quá tốt rồi...” “Thật xin lỗi.” Trì Nguyệt ngắt lời Vương Tuyết Nha, lại nhìn về phía trợ lý Hầu: “Hình như tôi chưa từng bày tỏ nguyện vọng được dự thi.
Chuyện...
anh Kiều đặc cách là từ đâu ra?” Trợ lý Hầu ngạc nhiên, đôi mắt trợn tròn: “Cô từ chối anh Kiều?” Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt táo bón của anh ta.
“Tôi chỉ từ chối tham gia chương trình.
Một là tôi không nghĩ tôi có khả năng đoạt giải quán quân.
Hai là trái tim của tôi quá yếu ớt, không có hứng thú với sự đào thải tàn nhẫn của chương trình.
Ba là tôi không có ước mơ nắm tay anh Kiều bay lên trời cao...” Trợ lý Hầu tỏ vẻ không tin nổi.
Mười phút sau, Kiều Đông Dương nhận được điện thoại của trợ lý Hầu gọi đến từ hội trường.
“Nói đi!” Anh rất bình tĩnh.
“Cô Trì Nguyệt, cô ấy, cô ấy...” Trợ lý Hầu không biết phải nói thế nào, quanh co vòng vo mãi.
Kiều Đông Dương nghiêm nghị: “Có phải cô ta đã sung sướng đến phát rồ không? Đắc ý đến mức không biết họ của mình là gì?” “Điều này...” Trợ lý Hầu ừ một tiếng: “Hình như rất vui.”
“Hừ!” Kiều Đông Dương bày ra vẻ “Tôi biết mà”, xoa cái đầu to của Thiên Cẩu, còn vui vẻ gõ lên gáy nó, khóe môi cong lên: “Vậy cậu có cảnh cáo cô ta, đừng tưởng được tôi đặc cách thì chểnh mảng việc huấn luyện hay không? Việc thăng hạng phải dựa vào năng lực thật sự đấy!”
“Anh Kiều...” Cổ họng Trợ lý Hầu căng ra, anh ta hít sâu một hơi: “Cô Trì Nguyệt không muốn dự thi, cô ấy đã từ chối sự đặc cách của anh rồi.”
Hơi thở của Kiều Đông Dương nặng nề, anh ngồi như một pho tượng, Thiên Cẩu dễ dàng quét được vẻ mặt nghiêm nghị này.
Một phút sau, chưa thấy anh Kiểu động đậy, Thiên Cẩu đã căng thẳng “bíp” một tiếng.
“Kiều đại nhân! Anh sao thế?”
Kiều Đông Dương không nói gì.
“Anh Kiều, có phải anh sắp chết không?”
Kiều Đông Dương chậm rãi cử động cần cổ cứng đờ, ánh mắt nhìn Thiên Cẩu rất ôn hòa.
Anh đưa tay xoa đầu Thiên Cẩu: “Ngoan, tạo rất tức giận, mời mày đi chết đi!” Thiên Cẩu: “A! Tôi chết đây!”.
Bịch! Thiên Cẩu ngã trên mặt đất.