“Cô Trì, nhận được tin nhắn thì phải trả lời.” Lại có tin nhắn đến.
Lông mày Trì Nguyệt hơi cau lại, nhưng cô vẫn không quan tâm...
Cô ăn uống như không có việc gì xảy ra, không hề suy nghĩ lung tung.
Thế nhưng đến khi Kiều Đông Dương thật sự tìm đến, cô vẫn hơi bất ngờ.
Điều này không phù hợp với tác phong của Kiều Đông Dương.
“Cô Trì” Kiều Đông Dương đứng ngoài lều, giọng nói dễ nghe như hòa vào gió cát của huyện Cát Khâu nên hơi nặng nề, không còn vẻ đùa cợt và trêu chọc nữa.
Bàn tay đang cầm thịt bò kho của Trì Nguyệt hơi khựng lại, cô tìm khăn giấy lau sạch tay rồi mới đi qua đó.
“Anh Kiều, có việc gì không?” “Có tiện vào trong nói chuyện không?” Kiều Đông Dương vẫn giữ được phép lịch sự tối thiểu.
Trì Nguyệt bĩu môi: “Không tiện.”
Trong cuộc sống của Kiều Đông Dương chưa từng xuất hiện chuyện bị người ta từ chối thẳng như vậy.
Anh bình tĩnh nói: “Chuyện rất quan trọng.” Trì Nguyệt nhướn mày, đột nhiên hơi buồn cười: “Quan trọng đến mức nào?” Kiều Đông Dương: “Liên quan đến mạng người.” Vào lúc này thí sinh “Người Đi Dưới Trời Sao” đã rời khỏi nơi cắm trại, phần lớn nhân viên công tác cũng đi ra ngoài làm việc, chỉ còn một vài người ở lại, rốt cuộc Kiều Đông Dương tìm đến vào lúc này để nói việc gì?
Hơn nữa, Kiều Đông Dương không phải loại người rảnh rỗi đến nhàm chán.
Trì Nguyệt do dự, vén lều vải lên.
“Anh Kiều.” Cô không cho anh đi vào, chỉ đứng ở cửa ra vào đối mặt với anh, thoải mái mỉm cười: “Nếu anh đến để nói chuyện thì hôm nay tôi không tiện tiếp đón, mời anh đặt hẹn trước.
Nếu anh có suy nghĩ gì với tôi, tôi khuyên anh hãy dẹp bỏ suy nghĩ này ngay đi.
Tôi đã nói với anh từ trước, tôi không có hứng thú với đàn ông, càng không thể thích anh...”
“Khụ khụ khụ.” Kiều Đông Dương ho khan, khuôn mặt đẹp trai tỏ vẻ như đang gặp quỷ.
Anh lạnh lùng đến gần cô, cứ như đang nhìn quái vật ngoài hành tinh gì đó: “Cô Trì, cô luôn tự yêu bản thân như thế sao?” Trì Nguyệt nhướn mày: “Nếu không thì sao?” “Cô dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ coi trọng cô?” “Không phải coi trọng tôi, vậy vì sao chứ?” Vẻ mặt Trì Nguyệt thả lỏng, giọng điệu xen lẫn chút vui đùa: “Vì tư liệu của cửa hàng trực tuyến? Nếu vậy lại càng không thể.
Tôi có thể bán mình chứ chắc chắn sẽ không bán khách hàng!” “Cô bán mình thì thế nào?” Kiều Đông Dương đột nhiên nghiêm mặt hỏi.
“...” Trì Nguyệt liếc anh, nửa đùa nửa thật: “Không bán cho anh.” “Hừ!” Kiều Đông Dương nhìn cô gái hoàn toàn không để ý đến mình ở trước mặt Anh lười biếng liếc cô rồi chậm rãi lấy ra một cái bình từ trong túi áo.
“Tôi đến vì cái này.” Trì Nguyệt không biết đây là gì, mới nhìn đã ngạc nhiên sợ hãi.
“Đây không phải là một sản phẩm của cửa hàng chúng tôi chứ? Anh Kiều, nếu anh làm hỏng chỗ đó, không thể đến ăn vạ tôi...” Làm hỏng chỗ đó? Làm hỏng chỗ đó?
Mí mắt Kiều Đông Dương giật một cái, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Cô không nhìn ra đây là một chai rượu à?”
Rượu? Mang rượu đến để làm gì? Trì Nguyệt nhìn chai rượu không biết thương hiệu ở trên tay anh: “Anh có bệnh à? Ai muốn uống rượu với anh?” Kiều Đông Dương nhìn hàng lông mày nhíu chặt của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, nghiêm túc như đang đối mặt với kẻ thù sống chết thì không nhịn được hừ cười: “Cho cô một cơ hội tiếp cận tôi.”
Không còn lời nào để nói.
Rốt cuộc là ai tự yêu bản thân chứ?
Trì Nguyệt càng nhíu chặt lông mày: “Anh tìm tôi là vì muốn uống rượu nói chuyện?”
“Cô có thịt bò, tôi có rượu.
Có phải rất thích hợp không? Chúng ta uống một chút, cô có tâm sự gì có thể thoải mái nói với tôi.” Kiều Đông Dương như không thấy vẻ mặt của cô, đôi chân dài bước lên một bước, thậm chí còn tốt bụng” nhắc nhở cô: “Đừng đứng ở cửa ra vào, bị người ta chụp được sẽ không hay đâu.
Vào rồi nói.”
Trì Nguyệt lạnh lùng quay sang, đánh giá anh từ trên xuống dưới.
“Tóm lại là anh bị hỏng ở chỗ nào?”
Kiều Đông Dương nghiêm túc nói: “Tôi đang có việc rất gấp.” Trì Nguyệt: “...”
Nếu người đàn ông này không bị thần kinh thì thật sự có bệnh.
Trì Nguyệt nhìn vị đại gia này cau mày, chán ghét liếc nhìn cách bố trí trong lều vải một lượt, sau khi phát hiện không có chỗ để ngồi thì kéo vali của cô ra, đặt cái mông cao quý của mình xuống phát ra một tiếng cột kẹt, rồi mới gật đầu với cô: “Ngồi ở đây đi.”
Trì Nguyệt: “?”.
Trên đầu cô xuất hiện một dấu chấm hỏi, cô sải bước đi tới kéo anh lên.
“Đứng lên!”
“Tôi không có chỗ ngồi.” “Tôi mặc kệ, anh không được ngồi lên vali của tôi!” “Tôi không có chỗ ngồi.” “Anh ngồi dưới đất đi!” Trì Nguyệt giận không có chỗ để trút ra, cắn răng dùng toàn bộ sức mạnh muốn kéo Kiều Đông Dương xuống khỏi vali của mình.
Cô tự nhận sức của mình rất lớn rồi mà khi đối mặt với Kiều Đông Dương đang không nghiêm túc cũng phải chịu bó tay, kéo mấy lần mà anh không nhúc nhích tí nào, thậm chí còn nở nụ cười thoải mái nhàn nhã.
“ĐM!”
Cô dứt khoát mặc kệ luôn.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Kiều Đông Dương: “Nếu cô chỉ vì muốn sờ tay tôi thì chúc mừng cô đã làm được.” “Anh...”Trì Nguyệt thở ra một hơi, cười lạnh: “Có phải tôi nên cảm ơn tổ tông mười tám đời nhà anh không?” “Không cần cảm ơn, cô đang dựa vào thực lực của mình.” Kiều Đông Dương dõng dạc nói, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Dù sao cô cũng là người phụ nữ đầu tiên sờ tay tôi.”
Sờ cái gì mà sờ? Còn cách lớp quần áo đó! Anh đâu cần nói dâm đãng như thế chứ! Trì Nguyệt sắp bị chọc tức đến nổ phổi nhưng vẫn giữ nụ cười, không muốn tỏ ra đang tức giận ở trước mặt anh để anh đắc ý.
“Vậy rốt cuộc anh đến làm gì?” “Tìm cô nhậu nhẹt.” Kiều Đông Dương cắn nắp bình rượu, không ngẩng đầu lên, động tác phóng khoáng lại có vẻ kiêu căng...
Trì Nguyệt thật sự choáng váng.
“Anh Kiều, có phải anh hiểu nhầm điều gì không? Chúng ta không thân quen!” Kiều Đông Dương tỏ vẻ lười biếng, mỉm cười bí ẩn: “Nào! Uống mấy ngụm là thân thôi.” Trì Nguyệt: “2” Cô sắp bị anh chọc điên rồi.
Người đàn ông kỳ quái này đến tìm cô là vì muốn mời cô uống rượu? Chương 32:Anh đến làm gì? Trì Nguyệt thoáng giật mình nhưng không trả lời lại.
Cô ngồi xếp bằng trên mặt đất, lấy ra một túi thịt bò kho từ trong balo, chậm rãi ăn.
Cô luôn là người bình tĩnh, dù người gửi tin nhắn cho cô là Kiều Đông Dương - anh Kiều được vô số phụ nữ chạy theo như vịt, còn là người tổ chức chương trình lần này nhưng dường như vẫn không thể khơi dậy sự nhiệt tình của cô.
“Cô Trì, nhận được tin nhắn thì phải trả lời.” Lại có tin nhắn đến.
Lông mày Trì Nguyệt hơi cau lại, nhưng cô vẫn không quan tâm...
Cô ăn uống như không có việc gì xảy ra, không hề suy nghĩ lung tung.
Thế nhưng đến khi Kiều Đông Dương thật sự tìm đến, cô vẫn hơi bất ngờ.
Điều này không phù hợp với tác phong của Kiều Đông Dương.
“Cô Trì.” Kiều Đông Dương đứng ngoài lều, giọng nói dễ nghe như hòa vào gió cát của huyện Cát Khâu nên hơi nặng nề, không còn vẻ đùa cợt và trêu chọc nữa.
Bàn tay đang cầm thịt bò kho của Trì Nguyệt hơi khựng lại, cô tìm khăn giấy lau sạch tay rồi mới đi qua đó.
“Anh Kiều, có việc gì không?” “Có tiện vào trong nói chuyện không?” Kiều Đông Dương vẫn giữ được phép lịch sự tối thiểu.
Trì Nguyệt bĩu môi: “Không tiện.”
Trong cuộc sống của Kiều Đông Dương chưa từng xuất hiện chuyện bị người ta từ chối thẳng như vậy.
Anh bình tĩnh nói: “Chuyện rất quan trọng.” Trì Nguyệt nhướn mày, đột nhiên hơi buồn cười: “Quan trọng đến mức nào?”
Kiều Đông Dương: “Liên quan đến mạng người.” Vào lúc này thí sinh “Người Đi Dưới Trời Sao” đã rời khỏi nơi cắm trại, phần lớn nhân viên công tác cũng đi ra ngoài làm việc, chỉ còn một vài người ở lại, rốt cuộc Kiều Đông Dương tìm đến vào lúc này để nói việc gì? Hơn nữa, Kiều Đông Dương không phải loại người rảnh rỗi đến nhàm chán.
Trì Nguyệt do dự, vén lều vải lên.
“Anh Kiều.” Cô không cho anh đi vào, chỉ đứng ở cửa ra vào đối mặt với anh, thoải mái mỉm cười: “Nếu anh đến để nói chuyện thì hôm nay tôi không tiện tiếp đón, mời anh đặt hẹn trước.
Nếu anh có suy nghĩ gì với tôi, tôi khuyên anh hãy dẹp bỏ suy nghĩ này ngay đi.
Tôi đã nói với anh từ trước, tôi không có hứng thú với đàn ông, càng không thể thích anh...” “Khụ khụ khụ.” Kiều Đông Dương ho khan, khuôn mặt đẹp trai tỏ vẻ như đang gặp quỷ.
Anh lạnh lùng đến gần cô, cứ như đang nhìn quái vật ngoài hành tinh gì đó: “Cô Trì, cô luôn tự yêu bản thân như thế sao?”
Trì Nguyệt nhướn mày: “Nếu không thì sao?” “Cô dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ coi trọng cô?”.
“Không phải coi trọng tôi, vậy vì sao chứ?” Vẻ mặt Trì Nguyệt thả lỏng, giọng điệu xen lẫn chút vui đùa: “Vì tư liệu của cửa hàng trực tuyến? Nếu vậy lại càng không thể.
Tôi có thể bán mình chứ chắc chắn sẽ không bán khách hàng!” “Cô bán mình thì thế nào?” Kiều Đông Dương đột nhiên nghiêm mặt hỏi.
“...” Trì Nguyệt liếc anh, nửa đùa nửa thật: “Không bán cho anh.”
“Hừ!” Kiều Đông Dương nhìn cô gái hoàn toàn không để ý đến mình ở trước mặt Anh lười biếng liếc cô rồi chậm rãi lấy ra một cái bình từ trong túi áo.
“Tôi đến vì cái này.” Trì Nguyệt không biết đây là gì, mới nhìn đã ngạc nhiên sợ hãi.
“Đây không phải là một sản phẩm của cửa hàng chúng tôi chứ? Anh Kiều, nếu anh làm hỏng chỗ đó, không thể đến ăn vạ tôi...”
Làm hỏng chỗ đó? Làm hỏng chỗ đó? Mí mắt Kiều Đông Dương giật một cái, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Cô không nhìn ra đây là một chai rượu à?”
Rượu? Mang rượu đến để làm gì? Trì Nguyệt nhìn chai rượu không biết thương hiệu ở trên tay anh: “Anh có bệnh à? Ai muốn uống rượu với anh?” Kiều Đông Dương nhìn hàng lông mày nhíu chặt của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, nghiêm túc như đang đối mặt với kẻ thù sống chết thì không nhịn được hừ cười: “Cho cô một cơ hội tiếp cận tôi.”
Không còn lời nào để nói.
Rốt cuộc là ai tự yêu bản thân chứ? Trì Nguyệt càng nhíu chặt lông mày: “Anh tìm tôi là vì muốn uống rượu nói chuyện?” “Cô có thịt bò, tôi có rượu.
Có phải rất thích hợp không? Chúng ta uống một chút, cô có tâm sự gì có thể thoải mái nói với tôi.” Kiều Đông Dương như không thấy vẻ mặt của cô, đôi chân dài bước lên một bước, thậm chí còn “tốt bụng” nhắc nhở cô: “Đừng đứng ở cửa ra vào, bị người ta chụp được sẽ không hay đầu.
Vào rồi nói.” Trì Nguyệt lạnh lùng quay sang, đánh giá anh từ trên xuống dưới.
“Tóm lại là anh bị hỏng ở chỗ nào?” Kiều Đông Dương nghiêm túc nói: “Tôi đang có việc rất gấp.” Trì Nguyệt: “...” Nếu người đàn ông này không bị thần kinh thì thật sự có bệnh.
Trì Nguyệt nhìn vị đại gia này cau mày, chán ghét liếc nhìn cách bố trí trong lều vải một lượt, sau khi phát hiện không có chỗ để ngồi thì kéo vali của cô ra, đặt cái mông cao quý của mình xuống phát ra một tiếng cột kẹt, rồi mới gật đầu với cô: “Ngồi ở đây đi.” Trì Nguyệt: “?” Trên đầu cô xuất hiện một dấu chấm hỏi, cô sải bước đi tới kéo anh lên.
“Đứng lên!” “Tôi không có chỗ ngồi.” “Tôi mặc kệ, anh không được ngồi lên vali của tôi!” “Tôi không có chỗ ngồi.” “Anh ngồi dưới đất đi!” Trì Nguyệt giận không có chỗ để trút ra, cắn răng dùng toàn bộ sức mạnh muốn kéo Kiều Đông Dương xuống khỏi vali của mình.
Cô tự nhận sức của mình rất lớn rồi mà khi đối mặt với Kiều Đông Dương đang không nghiêm túc cũng phải chịu bó tay, kéo mấy lần mà anh không nhúc nhích tí nào, thậm chí còn nở nụ cười thoải mái nhàn nhã.
“ĐM!”
Cô dứt khoát mặc kệ luôn.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Kiều Đông Dương: “Nếu cô chỉ vì muốn sờ tay tôi thì chúc mừng cô đã làm được.” “Anh...” Trì Nguyệt thở ra một hơi, cười lạnh: “Có phải tôi nên cảm ơn tổ tông mười tám đời nhà anh không?” “Không cần cảm ơn, cô đang dựa vào thực lực của mình.” Kiều Đông Dương dõng dạc nói, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Dù sao cô cũng là người phụ nữ đầu tiên sờ tay tôi.”
Sờ cái gì mà sờ? Còn cách lớp quần áo đó! Anh đâu cần nói dâm đãng như thế chứ! Trì Nguyệt sắp bị chọc tức đến nổ phổi nhưng vẫn giữ nụ cười, không muốn tỏ ra đang tức giận ở trước mặt anh để anh đắc ý.
“Vậy rốt cuộc anh đến làm gì?” “Tìm cô nhậu nhẹt.” Kiều Đông Dương cắn nắp bình rượu, không ngẩng đầu lên, động tác phóng khoáng lại có vẻ kiêu căng...
Trì Nguyệt thật sự choáng váng.
“Anh Kiều, có phải anh hiểu nhầm điều gì không? Chúng ta không thân quen!” Kiều Đông Dương tỏ vẻ lười biếng, mỉm cười bí ẩn: “Nào! Uống mấy ngụm là thân thôi.” Trì Nguyệt: “2” Cô sắp bị anh chọc điên rồi.
Người đàn ông kỳ quái này đến tìm cô là vì muốn mời cô uống rượu?