Tổ chương trình đã nói đến vấn đề này trước đó rồi.
Điều mọi người thật sự tò mò là, rốt cuộc bữa tối của anh Kiểu là cái gì? Thí sinh về đầu tiên là Cát Thiến, là một cô gái dân tộc tính cách cởi mở, rất thích cười và còn hơi vô tư, vừa nhận được hộp cơm do nhân viên công tác đưa tới đã mở ra ngay, chuẩn bị chia sẻ với mọi người.
“Thơm quá!”
“Đây là cái gì thế?” “Vịt sao?” “Không giống...” “Gà.” “Đây là một con gà già...
Thịt của loại gà này không dễ nhai, nhưng để nấu canh lại thơm nhất bổ nhất.” “Canh gà già!”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Chẳng mấy chốc, nồi canh này đã chính thức được gọi là “Canh gà già của anh Kiều”.
Tổ chương trình đến phỏng vấn Cát Thiến, hỏi cô về cảm nhận khi lấy được phần thưởng.
Trên khuôn mặt đỏ bừng của Cát Thiển tràn đầy niềm vui, cô nói đến mức rơi nước mắt: “Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi có thể được ăn canh gà già của anh Kiều.
Ở những phần thi tiếp theo của chương trình, tôi sẽ không ngừng cố gắng, cố gắng ăn canh gà già của anh Kiểu mỗi ngày...”
“Ông chủ Kiều, hình như những lời này có vẻ không đúng?” Lúc này, trong căn phòng nào đó ở trấn nhỏ, Trịnh Tây Nguyên chống cằm nhìn phỏng vấn trực tiếp.
“Nhiều thí sinh nữ xinh đẹp như vậy mà đều muốn ăn canh gà già của anh Kiều.
Nhưng rõ ràng ông chủ Kiều chỉ có một con gà thôi mà?” “Ha ha ha ha!” Trợ lý Hầu là người đầu tiên cười ầm lên: “Trịnh tổng, anh đúng là hài hước! Đừng nói đến gà nữa có được không...” Một tia sáng lạnh liếc qua khiến nụ cười của trợ lý Hầu cứng đờ.
Là một người nịnh nọt đủ tiêu chuẩn, nhìn mặt nói chuyện là bài tập cần thiết.
Trợ lý Hầu mất một giây để nghĩ lại, sau đó lập tức tỏ ra nghiêm túc: “Trịnh tổng, anh nói vậy là không đúng, anh Kiều của chúng ta có gà, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, sao lại chỉ có một con chứ? Hơn nữa, gà của anh Kiều nhà chúng ta cũng không già...
mà là vừa mềm vừa non!”.
“Phụt!” Trịnh Tây Nguyên lại phun ra một ngụm canh gà vừa nuốt xuống, suýt thì cười đến đau xóc hông.
Anh ta cầm đũa chỉ vào trợ lý Hầu: “Lão Hầu, tôi không phục ai hết, chỉ phục mỗi cậu, vỗ mông ngựa cũng có thể vỗ đến mức tươi mát thoát tục như thế...” “Trịnh Tây Nguyên.” Kiều Đông Dương đột nhiên nói.
Ngay khi khí lạnh tràn ra, Trịnh Tây Nguyên hắng giọng, không dám trêu chọc nữa.
“Sao thế? A Kiều?” Trịnh Tây Nguyên tự động đổi sang hình thức vỗ mông ngựa của trợ lý Hầu: “Em không nói anh vẫn còn trẻ...” “Câm miệng!” Sắc mặt Kiều Đông Dương hơi khó coi: “Lúc cậu đi mua gà đã đâm phải người ta à?”.
“Chỉ sượt qua một cái thôi, không hề đâm vào!” Trịnh Tây Nguyên chỉ nói một nửa: “Ồ, không đúng, sao anh biết được?” Kiều Đông Dương hừ một tiếng.
Lúc này, Thiên Cẩu giật giật đôi chân ngắn nhỏ.
“Là tôi nói với Kiều đại nhân!” “Tôi, Nicolas Thiên Cẩu, là thú cưng AI bá đạo của Tổng giám đốc Kiều đại nhân bá đạo, kiểm soát tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay.” Trịnh Tây Nguyên ngạc nhiên hai giây, đột nhiên ho khan rồi cười đến mức không thể nói chuyện rõ ràng.
Kiều Đông Dương lại không cười, anh nghiêm túc nhìn Trịnh Tây Nguyên, đổi đề tài: “Tối nay cậu có thời gian không? Chúng ta cần phải họp.” Trịnh Tây Nguyên gật đầu: “Em không có ý kiến.” Kiều Đông Dương: “Tố chất cá nhân của lứa thí sinh dự thi này cao thấp không đều, có mạnh có yếu, cách sắp xếp huấn luyện do chúng ta quyết định trước đó quá ôn hòa, rất khó phân chia năng lực của bọn họ trong thời gian ngắn.
Tôi chuẩn bị điều chỉnh một chút.” Trịnh Tây Nguyên gật đầu: “Em không có ý kiến.” Kiều Đông Dương: “Việc điều chỉnh sẽ xảy ra sự chênh lệch trong kinh phí, có lẽ cần Hạo Quang của các cậu chi trả.”
“Em không có ý kiến...
ở không không!” Trịnh Tây Nguyên kịp phản ứng lại, nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Tại sao phải do Hạo Quang chi trả chứ?” Kiều Đông Dương: “Rất rõ ràng.
Trừ khi cậu bằng lòng chịu trách nhiệm về việc gây tai nạn giao thông rồi bỏ trốn?” “CMN!”
Chỉ sượt qua một cái như vậy, đầu thể nói là tai nạn giao thông? “A Kiều, sao đột nhiên anh lại trở nên nhỏ mọn keo kiệt như vậy chứ, lại còn tính toán chút tiền lẻ này với em?” Kiều Đông Dương nở nụ cười lạnh lùng âm u: “Vắt cổ chày ra nước cũng là một đức tính tốt.”
Trịnh Tây Nguyên nhìn sườn mặt của Kiều Đông Dương.
Sau khi nghiêm túc nghiên cứu một lúc lâu anh ta vẫn không nghĩ ra, nhưng luôn cảm thấy tên này hơi bất thường.
“Không phải là trúng tà chứ?”