Thậm chí Trì Nguyệt còn không biết tên đầy đủ của đối phương, có điều lúc ký hợp đồng cô đã gửi thẻ căn cước của mình cho anh ta.
Đối phương còn hiểu biết về cô nhiều hơn cô hiểu về đối phương.
Ban đầu Vương Tuyết Nha không yên tâm về người này, nhưng sự thật chứng minh năng lực nhìn người của Trì Nguyệt không có vấn đề.
Anh Thiếu là người khôn khéo tài giỏi, không bao giờ chịu thiệt trong kinh doanh nhưng luôn biết cách quan tâm các cô đúng lúc.
Đổi hàng nhanh chóng, dễ nói chuyện, có đôi khi chậm thanh toán tiền hàng mười ngày nửa tháng, anh ta cũng không thúc giục.
Đến ngày lễ ngày Tết còn gửi quà cho họ, còn thêm cả chiết khấu nhưng chưa bao giờ đả động đến việc cá nhân, càng không tìm hiểu về hoàn cảnh riêng của họ.
Trì Nguyệt cất máy tính, nhìn thoáng qua Vương Tuyết Nha đang dựa lưng vào vali.
Cô kéo áo khoác huấn luyện lên đắp kín cho Vương Tuyết Nha rồi chậm rãi rời khỏi lều vải.
Trì Nguyệt đã quen với thời tiết ở khu sa mạc, khác với phần lớn mọi người sẽ thấy căng thẳng và sợ hãi với hoàn cảnh thời tiết này, còn cô lại cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác thân thiết từ tận trong xương cốt.
Gió đã ngừng thổi, sa mạc cũng trở nên dịu dàng hơn.
Trì Nguyệt nhìn về phía cồn cát, cũng là phương hướng của Nguyệt Lượng).
Mẹ đã ngủ chưa? Chị gái đã ngủ chưa? Trì Nguyệt đứng im không nhúc nhích.
Thật ra cô chưa từng thấy Nguyệt Lượng Ổ trong lời miêu tả của mẹ và chị gái.
Từ khi cô có ký ức, Nguyệt Lượng Ổ đã là một vùng đất sa mạc hóa hoang vắng...
Đôi khi cô sẽ nghi ngờ có phải Nguyệt Lượng Ổ non xanh nước biếc chỉ là một truyền thuyết hay không?
Huýt!
Tiếng còi đột nhiên vang lên, tiếng còi này sắc bén, chói tai, vang vọng nơi chân trời.
“Tập trung khẩn cấp!” “Chủ đề huấn luyện thứ hai khi sinh tồn trên sa mạc: Cuộc hành trình đi vào sa mạc, bắt đầu!” “Sau ba phút nữa các tổ sẽ xuất phát...” Nơi cắm trại đột nhiên trở nên ồn ào.
Từng tiếng còi vang lên, trong lều vải vang lên tiếng sột soạt.
Tất cả các thí sinh tỉnh lại, hoảng loạn gà bay chó chạy.
Trì Nguyệt yên lặng nhìn, trong lòng rất bình tĩnh.
Nghe thấy là “huấn luyện” chứ không phải “kiểm tra”, trong lòng cô đã thoáng thả lỏng.
Thật may mắn, Kiều Đông Dương và “Người Đi Dưới Trời Sao” của anh ta còn chưa biến thái đến mức không quan tâm lẽ thường.
Ít nhất phải tổ chức một vòng huấn luyện rồi mới tiến hành đánh giá như thế này mới đúng.
Lúc Trì Nguyệt quay về lều vải, Vương Tuyết Nha cũng vội vàng đi ra.
Vương Tuyết Nha nhìn thấy Trì Nguyệt, giơ tay ra hiệu: “Nice!” Lúc này cô rất hưng phấn.
Sự phán đoán chính xác Trì Nguyệt đã giúp cô trở thành thí sinh đầu tiên đến địa điểm tập trung.
Hơn nữa, cô ăn mặc gọn gàng, tinh thần vô cùng phấn chấn, nhận được đánh giá rất cao của huấn luyện viên Lưu.
Có thể nói việc huấn luyện vào lúc nửa đêm là việc rất tàn nhẫn.
Rất nhiều thí sinh đều còn đang ngáp ngắn ngáp dài, còn có mấy người vẫn đang được trợ lý mặc quần áo giúp.
Mọi người tập trung đầy đủ, một tiếng còi xuất phát vang lên.
Trì Nguyệt đứng bên ngoài, nhìn hai cô gái được cô coi là đối thủ mạnh của Vương Tuyết Nha - Chu Thanh và Lâm Phán.
Đây là hai người hoàn toàn khác nhau, một người có xuất phát điểm rất cao, một người có xuất phát điểm rất thấp.
Lâm Phán quay về từ trường học ở nước ngoài, có dẫn theo một trợ lý, phóng khoáng nhưng lại rất khiêm tốn, thoạt nhìn là người có chỗ dựa, có người chỉ dẫn không hề dễ chọc.
Chu Thanh lại chỉ có một mình nhưng cô ta vẫn giữ hình tượng cao ngạo lạnh lùng, xa cách với người khác như lúc ở Học viện Hàng Không.
Cô ta khôn khéo, chuyên nghiệp, chắc chắn là một đối thủ cạnh tranh mạnh.
Điều quan trọng nhất là bọn họ có một điểm chung, đó là mức độ hoàn thành và phối hợp cao, năng lực hợp tác mạnh, có thể chịu khổ, chịu thiệt thòi, điều này rất lợi hại.
Trì Nguyệt phân tích bọn họ xong, lại nhìn sang Vương Tuyết Nha, đột nhiên có tâm trạng của người mẹ già.
Khi nào mới có thể thấy cây cải thìa nhà mình phát triển tươi tốt, không bị người ta tùy tiện chà đạp mà thể hiện hết tài năng? “Cải thìa cũng chỉ là cải thìa mà thôi, dù lớn thế nào cũng không thể thành gốc cây lớn che trời được.” Sau khi đi bộ dã ngoại một tiếng, Vương Tuyết Nha thở như trâu, bắt đầu nghi ngờ bản thân.
“Nguyệt Quang Quang, có phải mình tự đề cao bản thân quá không? Chỉ huấn luyện thể này thôi mà mình đã cảm thấy rất mệt rồi.
Thế nhưng huấn luyện viên Lưu nói đây chỉ là món khai vị, phần huấn luyện ma quỷ còn ở phía sau.
Ông trời ơi! Mình đang nghĩ, có phải mình...
không thích hợp hay không?”
“Muộn rồi.” Trì Nguyệt đi theo bên cạnh cô nhưng không tiện giúp đỡ: “Bây giờ cậu nghĩ vậy cũng không có tác dụng gì? Đã lựa chọn thì không được từ bỏ.” Tức là đã tự chọn con đường, có quỳ cũng phải đi hết?”
“Không sai!”
“Được...”
Vương Tuyết Nha tỏ vẻ đau khổ lau mồ hôi, nặng nề gật đầu, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô quay sang nhìn Trì Nguyệt.
“Nguyệt Quang Quang, cậu không thấy bản thân là người ưu tú nhất, thích hợp nhất sao? Mình đã quan sát một lượt, không có ai trong cả đội ngũ thí sinh bọn mình mạnh hơn cậu...” Trì Nguyệt mỉm cười: “Mình thích người thẳng thắn lại có đầu óc phán đoán như cậu.”
Vương Tuyết Nha thở ra một hơi.
“Vậy vì sao cậu lại như vậy? Nếu cậu dự thi thì ngoài cậu ra, không ai có thể được giải quán quân.” Trì Nguyệt không nói gì.
Một lúc lâu sau, cô mới khẽ cười: “Chỉ cần liên quan tới việc thi đấu cạnh tranh thì không bao giờ chắc chắn được ai sẽ là quán quân.
Cậu không nhận thấy sao, người càng giống là quán quân thì thường sẽ không phải là quán quân.” “Cậu vẫn nghĩ chương trình đã có quyết định nội bộ?” Vương Tuyết Nha nghi ngờ liếc nhìn cô: “Mình nghĩ anh Kiều không phải người như thế.” “Cậu quá mê muội anh ta rồi.” Trì Nguyệt bật cười: “Kiều Đông Dương chỉ là một người làm ăn, một người làm ăn khôn khéo mà thôi.” “Anh ấy cũng rất hấp dẫn mà, chẳng lẽ cậu không thích anh ấy à?” “Mình chỉ thích tiền thôi.” “Đúng là không thể hiểu nổi cậu!”