“Tốt lắm! Cuối cùng đã tìm ra anh!”
Vết sẹo trên trán còn chưa biến mất, tài xế “gây chuyện bỏ trốn” đã chủ động tìm đến, cuối cùng Vương Tuyết Nha đã tìm được một chỗ để trút giận.
Cô luôn cảm thấy vận đen của cô bắt đầu từ ngày đi mua gà.
Cô nhìn thấy Trịnh Tây Nguyên là lập tức nổi giận, không thèm quan tâm vết thương trên cánh tay, đi tới túm lấy anh ta.
“Nguyệt Quang Quang, là anh ta là anh ta làm hại mình!” Trịnh Tây Nguyên: “...” Một người đàn ông cao lớn mà lại bị một cô gái nhỏ túm chặt cổ áo.
Thế này thì còn ra thể thống gì? “Khụ! Khụ!” Trong ánh mắt soi mói của mọi người, anh ta hơi xấu hổ, nhẹ nhàng kéo tay Vương Tuyết Nha ra: “Thưa cô, có phải cô đang hiểu lầm gì không...” Vương Tuyết Nha: “Hiểu lầm cái gì? Anh có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra!”
Trịnh Tây Nguyên: “...” Ánh mắt mọi người trở nên quái dị, người hiểu rõ Trịnh Tây Nguyên đều biết anh ta là loại người gì.
Cô gái này còn có thể có ân oán gì với người trăng hoa như anh ta chứ? Chỉ có tình cảm nam nữ thôi! Tất cả mọi người đều chờ xem trò hay.
Trì Nguyệt lại hiểu ra ngay.
“Hóa ra là anh!”
Cô mỉm cười đến gần.
Trịnh Tây Nguyên bị ánh mắt của cô dọa sợ, vội vàng giơ tay lên tỏ rõ thái độ: “Bà chủ Nguyệt, chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi không hề quen người bạn này của cô! Tôi không có lỗi với cô ấy, càng không trêu chọc cô ấy...” Thế này còn gọi không có lỗi, không trêu chọc? Trì Nguyệt: “Một tuần trước anh đã đâm vào cô ấy ở khu chợ trên trần? Anh quên rồi sao?” Lúc này Trịnh Tây Nguyên mới hiểu ra.
“Ôi chao!” Anh ta thở dài một hơi: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng là người tình cũ nào đó tìm đến cửa đói giải thích chứ, hóa ra là chuyện mua gà.” Nói đến đây, anh ta cười dịu dàng nhìn sang Vương Tuyết Nha: “Thật xin lỗi, em gái nhỏ, tôi không nhận ra cô.
Cô...
đen? Gây? Xẩu? Ha ha, tôi không nhận ra, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
Có biết nói chuyện hay không? Có biết nói chuyện hay không? Vương Tuyết Nha nghiền chặt răng, hận không thể chửi chết anh ta.
“Ai xấu? Là ai xấu?” Trì Nguyệt đột nhiên thấy hơi đau đầu, bây giờ là lúc để ý điều này sao? Cô nhẹ nhàng giữ chặt Vương Tuyết Nha, nhìn bàn tay còn rớm máu của cô ấy: “Đến bệnh viện trước đã.” Nói xong, Trì Nguyệt mở cửa xe, đỡ Vương Tuyết Nha đang tức giận ngồi vào trong, lại mỉm cười nhìn về phía Trịnh Tây Nguyên: “Anh Trịnh, làm phiền rồi.”
Nụ cười này!
Có cần cười đáng sợ như vậy không? Trái tim Trịnh Tây Nguyên run lên, ngạc nhiên một lúc lâu mới phản ứng lại được.
“Ồ, được, được!” Xe khởi động, ba người ngồi trong xe đều không nói gì.
Trì Nguyệt nhìn dáng vẻ tức giận của Vương Tuyết Nha, đành thở dài một hơi.
“Tiểu Ô Nha, vị này là Máy bay chiến đấu dã thú, khách quen của nhà chúng ta.
Anh Trịnh, vị này là cộng sự của tôi, cô Vương Tuyết Nha, hai người làm quen đi.” Vương Tuyết Nha ngạc nhiên, nhìn Trịnh Tây Nguyên với vẻ ghét bỏ.
Trịnh Tây Nguyên cảm nhận được ánh mắt của em gái này, lúng túng ho khan hai tiếng: “Chúng ta không đánh thì không quen biết.
Cô Vương, xin chỉ dạy nhiều hơn!” “Chỉ dạy thì không cần.” Trì Nguyệt lười biếng tiếp lời: “Để hai người làm quen để tiện đàm phán việc bồi thường.”
Trịnh Tây Nguyên: “?”
Trì Nguyệt luôn không phải là một người dễ nói chuyện, dù Vương Tuyết Nha không thèm quan tâm chút tiền lẻ này, nhưng Trì Nguyệt cho rằng cách thoải mái nhất là thịt của anh ta một khoản.
Sau đó, không nói xin lỗi cũng không sao.
“Tiền mới là lời xin lỗi có thành ý nhất.
Anh nói đúng không, anh Trịnh?” “...” Trịnh Tây Nguyên tiếp tục xấu hổ: “Hình như đúng là vậy.
Có lý.” “Tất cả mọi người là người trưởng thành, cần gì phải xin lỗi chứ? Không cần đạo đức giả như vậy đâu.” Bây giờ Trịnh Tây Nguyên thấy Trì Nguyệt là đau đầu, nhưng lại không dám chọc giận cô: “Vậy phải bồi thường bao nhiêu thì mới được?” Trì Nguyệt: “Điều này thì cần phải ngồi xuống bàn bạc cẩn thận.”
Trong quá trình Vương Tuyết Nha xử lý vết thương ở bệnh viện, Trịnh Tây Nguyên vẫn còn hoảng sợ.
Anh ta biết rõ Trì Nguyệt sẽ làm thịt anh ta một khoản, nhưng anh ta vẫn không ngờ, cô vừa lên tiếng đã là...
“Một trăm triệu!”.
“Hả?” Trịnh Tây Nguyên trợn to mắt: “Bà chủ Nguyệt, cô đang tống tiền sao?” “Anh Trịnh, tôi không đùa với anh.” Trì Nguyệt ngồi ngay ngắn trên ghế nghỉ ngơi của bệnh viện, mặt đối mặt với Trịnh Tây Nguyên, tính từng khoản một cho anh ta nghe, “Hôm đó Tiểu Ô Nha đi mua gà, bị anh đâm vào đầu, bị chấn động não nhẹ...”.
Nghe thấy bị chấn động não, Vương Tuyết Nha cũng không nhịn được muốn kéo cô.
Trì Nguyệt không để ý đến, nói tiếp: “Bởi vì đầu bị thương, không thể kịp thời bình phục, khiến thần kinh của cô ấy mất cân đối trong bài kiểm tra hôm nay, không cẩn thận ngã xuống cồn cát, dẫn đến việc không thể hoàn thành yêu cầu kiểm tra, rất có thể sẽ bị loại...”
“Cô ấy là thí sinh mạnh đang cạnh tranh chức quán quân, nếu bị loại sẽ mất luôn một trăm triệu.
Còn một mặt khác, ừ, ví dụ như tổn thất tinh thần là không được cầm tay anh Kiều bay lên bầu trời, điều này càng không thể tính toán được.
Thế nhưng xét tới tình bạn nhiều năm của chúng ta, tôi sẽ bỏ qua việc tổn thất tinh thần.
Anh cứ bồi thường một trăm triệu đi.”
Anh cứ bồi thường một trăm triệu đi! Anh cứ bồi thường một trăm triệu đi! Anh cứ bồi thường một trăm triệu đi! Tại Trịnh Tây Nguyên ong ong, anh ta nghẹn họng nhìn cô trân trối.
Một lúc lâu sau, anh ta mới khôi phục nụ cười.
“Điều này...
Không, tôi nói này bà chủ Nguyệt, ý của cô là...”
Trì Nguyệt ngắt lời anh ta: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”
Trịnh Tây Nguyên không nhịn được cười.
“Khỏi phải nói! Hình như thật sự hơi có lý.” Trì Nguyệt hất cằm lên: “Thế nghĩa là anh chịu bồi thường sao?” “Được! Tôi biết cô muốn cái gì rồi.” Trịnh Tây Nguyên bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi sẽ đi trao đổi với tổ chương trình về chuyện của cô Vương, cố gắng để cô ấy không bị loại ở vòng này.” “Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Trì Nguyệt chậm rãi mỉm cười: “Nếu có thể, đương nhiên chúng tôi sẽ lựa chọn lấy một trăm triệu bồi thường.
Có một trăm triệu rồi, còn ai muốn mệt mỏi đấu đá, chơi cung tâm kế với người ta ở đây chứ?” Cung tâm kế: Trịnh Tây Nguyên giật mình, anh ta không ngốc, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Vì sao Trì Nguyệt lại ép buộc anh ta? Không chỉ muốn Vương Tuyết Nha không bị loại, mà cô còn muốn tìm ra người đã đẩy Vương Tuyết Nha.
“Tôi không tự quyết định được” Trịnh Tây Nguyên ăn ngay nói thật: “Hai chuyện mà cô muốn, tôi đều không tự quyết định được...” Trì Nguyệt: “Vậy ai quyết định được?” Điều này còn cần hỏi nữa sao? Trịnh Tây Nguyên nhìn cô, đôi mắt sáng bừng lên, sờ cằm mỉm cười nham hiểm.
“Tôi cảm thấy, cô có thể quyết định được.”