Chỉ cần những cách mà Trì Nguyệt cho là ngây thơ, anh ta đều dùng hết.
Cuối cùng, còn vô cùng chân thành viết một bức thư cho Trì Nguyệt.
“Không cần biết cậu là loại phụ nữ gì, tôi sẽ không ghét bỏ cậu... Người bên ngoài nói thế nào tôi đều mặc kệ, tôi chỉ cần cậu, cả đời này chỉ cần một mình cậu, dù là ai cũng không thể thay thế vị trí của cậu ở trong lòng
tôi. Trì Nguyệt, dù chỉ có một mình tôi, tôi cũng phải bảo vệ thế giới của chúng ta đến khi trời đất già đi...”
“Đệt!”
Vương Tuyết Nha cầm bức thư tình cười không ngậm được mồm.
“Người anh em này có chứng hoang tưởng sao?”
Anh ta không chê Trì Nguyệt, vậy anh ta không nghĩ Trì Nguyệt sẽ ghét bỏ anh ta sao?
“Nhân tài! Nhân tài!” Vương Tuyết Nha cầm bức thư tình: “Nên xử lý thứ này thế nào?”
“Dán lên bảng tin của trường.” Trì Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất đóng gói hàng hóa, nghe vậy cũng không ngoảnh lại.
“Hả?” Vương Tuyết Nha khẽ nhếch môi: “Có làm tổn thương lòng tự trọng của người ta quá không?”
Trì Nguyệt khựng lại hai giây.
“Dán!”
Bức thư tình xuất hiện trên bảng tin của trường khiến Trì Nguyệt lại bị người ta lên án.
Máu lạnh, vô tình, không có tình người.
Con người đều có bản năng đồng cảm với kẻ yếu, người chịu sự chi phối của nó thường không phân biệt được phải trái. “Hình tượng si tình” của Đoạn Thành Trình khiến vô số người tự động xếp anh ta vào bên kẻ yếu,
cho rằng Trì Nguyệt xinh đẹp lại yêu kiều, không coi ai ra gì, vô cùng kiêu ngạo.
“Dù không thích thì cũng đừng chà đạp tình cảm của người khác chứ.”
“Đoạn Thành Trình còn là sinh viên giỏi của Học viện Hàng không đấy, là một người không tệ, cô ta đang làm gì vậy?
“Cậu đang nói gì vậy? Mục tiêu của người ta là anh Kiều, muốn bay lên đầu cành làm Phượng hoàng nương nương, đâu để ý đến Đoạn Thành Trình?”
Phần lớn người chỉ trích Trì Nguyệt đều là con gái. Sự căm thù không thể giải thích được đang chĩa thẳng họng súng vào cô.
Nhất là lúc nghe Đoạn Thành Trình về việc này mà không ăn cơm cả một ngày, tin đồn truyền đi lại càng cay độc hơn.
Trì Nguyệt vẫn mắt điếc tai ngơ, ngoại trừ đi học, giao hàng, quan tâm cửa hàng trực tuyến, bày mưu tính kể việc dự thi cho Vương Tuyết Nha.
Cô quá bận rộn. Bận rộn đến mức hoàn toàn không quan tâm đến những sự đối đầu ngây thơ này.
Trong lúc đó Trịnh Tây Nguyên gọi cho cô ba lần, bày tỏ thái độ nếu cô không đồng ý thì không chịu bỏ qua.
Thế nhưng càng là như thế, Trì Nguyệt càng không dám đồng ý.
Cô không tin Kiều Đông Dương chỉ vì số liệu gì đó. Người đàn ông bụng dạ hẹp hòi xấu xa kia đang nghĩ ra ý tưởng gì đó để dạy dỗ cô.
Trì Nguyệt ngàn phòng vạn phòng, không ngờ sẽ gặp lại Kiều Đông Dương nhanh như vậy.
Còn ở trong tình trạng xấu hổ như vậy!
Cơn mưa mùa hè luôn đến vừa nhanh vừa vội.
Vào một ngày oi bức, cuối cùng bầu trời nắng nóng suốt cả tuần đã bắt đầu mưa.
Lúc Trì Nguyệt đi ra ngoài không mang ô, mặc một bộ váy dài đến mắt cá chân. Đang vô cùng xinh đẹp thì gặp cơn mưa to, cả người ướt như chuột lột, váy dài ướt đẫm dính sát bàn chân, bước đi cũng khó khăn.
Cô cúi đầu kéo váy, muốn tìm một chỗ tránh mưa thì nhìn thấy một bóng đen lướt qua.
Trì Nguyệt ngẩng đầu lên theo phản xạ.
Đoạn Thành Trình đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt hốc hác xanh xao lạnh lùng, trong đôi mắt lại lóe lên tia sáng khát vọng vô cùng kỳ lạ.
“Trì Nguyệt, cậu đồng ý với tôi đi. Tôi cầu xin cậu!”
Cầu xin người ta với thái độ này?
Trì Nguyệt cảm thấy câu nói này của anh ta giống uy hiếp hơn.
Sau một lúc im lặng, Trì Nguyệt mỉm cười, chậm rãi đứng thẳng người.
“Cậu thích gì ở tôi?”
“Xinh đẹp. Gợi cảm. Cậu thỏa mãn tất cả ảo tưởng của tôi về phụ nữ.”
Trì Nguyệt mãi không nói gì.
Thích một người không sai, nhưng thích đến mức đi quấy rối khiến cô phải chán ghét.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao? Cậu định làm thế nào?”
Cô đoán chắc rằng Đoạn Thành Trình yên lặng ba ngày rồi lại một lần nữa bám theo mình, lựa chọn xuất hiện ở nơi thế này tất nhiên đã có dự định mới...
Đúng vậy, nơi này rất vắng vẻ, đặc biệt khi cơn mưa to kéo đến, trên đường càng có ít người đi lại.
Trì Nguyệt nhìn xung quanh rồi chậm rãi cười nói: “Nơi này khá phù hợp để gây án.”
Đoạn Thành Trình bị lời nói của cô làm cho ngạc nhiên: “Cậu... cậu biết sao?”
Trì Nguyệt cúi đầu, nhìn anh ta để một tay ở trong túi quần: “Biết cái gì? Cậu định cùng chết với tôi sao?”
Sự bình tĩnh của cô khiến Đoạn Thành Trình hơi hoảng sợ, khí thể hoàn toàn thất bại. Trái tim non nớt của anh ta nhận lấy sự đả kích rất lớn, cánh tay khẽ run rẩy trong cơn mưa to, giọng nói cũng trở nên kích động.
“Cậu là con gái, cậu là con gái, cậu không sợ sao? Cậu không có trái tim sao?”
“Không.”
Trì Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Không ngờ cô lại bước tới hai bước, đến gần Đoạn Thành Trình.
“Tôi không chỉ không có trái tim. Cậu quấy rối tôi, tôi sẽ đánh cậu đến mức mẹ cậu cũng không nhận ra, tin không?”
Đoạn Thành Trình lùi lại một bước, mãi vẫn không nói câu nào.
Anh ta tìm đến cô để gây rối...
Rõ ràng anh ta mới là phe mạnh?
Vì sao?
Vì sao lại như vậy?
Tất cả sự tôn nghiêm của anh ta đã bị cô giẫm đạp!
“Trì Nguyệt!” Đoạn Thành Trình hít sâu một hơi, cuối cùng chút lòng tự trọng của đàn ông còn sót lại cũng bùng lên, rút nắm đấm đang siết chặt lại từ trong túi ra, trong lúc vung vẩy còn nhìn cô chằm chằm, cứ như
một con quái thú giương nanh múa vuốt: “Hôm nay cậu chỉ có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn làm bạn gái của tôi, hai là... chúng ta cùng chết.”
Trì Nguyệt hơi bất ngờ.
Cô tưởng trong túi quần của anh ta có một con dao.
Thì ra chỉ có một nắm đấm đang run lên vì sợ.
“Ha!” Trì Nguyệt khinh thường liếc anh ta một cái, chậm rãi vén làn váy dài lên, gấp lại buộc thành một cái nút, để lộ ra đôi chân trắng thon dài, bày ra tư thể đánh nhau với anh ta: “Câu nói này, chờ cậu đánh ngã tôi
rồi nói sau!”
“”
...
Bầu trời tối tăm.
Trong không gian chỉ có tiếng hít thở và tiếng mưa rơi.
Đoạn Thành Trình nhìn chân của cô, bị sự cao ngạo của cô kích thích đến cực điểm, há to miệng không khép lại được, trợn to hai mắt, lộ ra vẻ đáng thương lại thảm hại.
Đương nhiên, Trì Nguyệt vén váy lên cũng không hề ưu nhã.
“Đến đi! Cháu trai!”
Giằng co một lúc, cuối cùng Đoạn Thành Trình tiến lên trước, khuôn mặt hiện lên vẻ hung ác.
“Kiều đại nhân, có một người đàn ông đang bắt nạt phụ nữ.”
“Kiều đại nhân, không nên ở lại đây quá lâu!”
Một giọng nói mang theo vẻ trẻ con và êm tai, một chiếc xe thể thao màu đen lao nhanh qua. Nước mưa bắn lên tung tóe từ dưới bánh xe lên người Trì Nguyệt.
Mẹ nó!
Cô nheo mắt nhìn thấy Kiều Đông Dương đang xem trò vui sau cánh cửa sổ xe mở một nửa. Ở bên cạnh anh ta có một người máy nhỏ, tròng mắt màu xanh xoay chuyển, thông minh đáng yêu, là phiên bản phi hành
gia nhỏ đáng yêu.
“Nhìn thấy rồi, là cảm giác rung động! Kiều đại nhân! Cô ấy là một mỹ nhân! Thoạt nhìn cao 1m68, ba vòng 90, 61...”
“Thiên Cẩu!” Kiều Đông Dương đau đầu, không nhịn được xoa trán: “Có phải mày muốn chết không?”
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Kiều Đông Dương:“...”
Trì Nguyệt: “...”