Cô lập tức thi triển Tị Thủy chú cho mình, thân thể được một lớp bọt khí trong suốt bao bọc lấy.
Khi đi vào trong biển, dòng nước tự động chảy lướt qua hai bên.
Tên giao nhận nhìn chằm chằm vào cô, hồi lâu sau mới khinh thường nói: “Sao người lại thích hình dạng xấu xí này của nhân loại vậy? Xuống biển cũng không muốn biến lại hình dạng thật?” Dù giao nhận từ khi sinh ra đã biết hóa hình, nhưng vì họ sống trong nước nên bình thường cũng không hóa thành hình người.
“Ha ha, sở thích của ta hơi kỳ quặc.” Chúc Dao đành cười trừ.
“Tùy ngươi.” Ngư Lý không thèm để ý tới, phất tay, đuôi cá đong đưa bơi xuống dưới sầu, Chúc Dao vội vàng đuổi theo.
Bọn họ đi hồi lâu, mãi cho tới khi không gặp được tên giao nhân nào khác ở trên bờ biển thì Ngư Lý mới thở phào một hơi, duỗi lưng ra, bắt đầu càm ràm: “Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi.
Ông đây canh giữ trên bời suốt mấy ngày, thiếu chút nữa là bị sấy thành cá khô rồi.”
Hóa ra là vì gã lười biếng, chẳng trách lại nhiệt tình muốn đưa cô về nhà” như vậy: “Không biết Ngư Lý đại ca phải ở đó chờ cái gì?” Ngư Lý thầy cô có hứng thú, cũng mở lời đáp lại: “Cũng không biết đám người kia nghe được tin tức từ nơi nào, nói trong thời gian này có người tu luyện đi qua đây, định bắt một hai tên để đổi món, đáng tiếc suốt mấy ngày nay không thấy tên quái nào.” Dường như nghĩ đến điều gì đó, Ngư Lý nuốt nước bọt: “Nghe nói mùi vị của đám người đó rất thơm ngon.”
Đám người thơm ngon: “...” Cũng may là gã bị mù, coi mình thành đồng loại.
Ngư Lý quay đầu lại nhìn cô, gương mặt tỏ vẻ đồng tình: “Với dáng vẻ này của ngươi thì đoán chừng cho dù gặp người tu luyện cũng cắm đầu cắm cổ chạy trốn mà thôi.
Nếu như không phải trên người ngươi có Tiêu Sa thì chính ta cũng không muốn thừa nhận ngươi là đồng tộc với ta.”
Tiêu Sa! Chúc Dao sửng sốt, trên người mình không có thứ này mà, cũng chỉ có mấy bộ quần áo và...
Cô đột nhiên nhớ tới mấy chiếc băng vệ sinh trong vòng tay chứa đồ.
Đệch! Đại ca, khẩu vị của huynh rất nặng đó! “Ngươi cũng không cần nản chí.” Ngư Lý thấy cô sa sút như vậy thì lên tiếng an ủi: “Cho dù ngươi khá xui xẻo, sinh ra đã không tốt nhưng nếu cố gắng thì vẫn có cơ hội thăng cấp.” Hóa ra gã nghĩ mình là giao nhận cấp sáu trời sinh đã chịu thiệt thòi, đối với giao nhân sinh ra đã đạt đến cấp tám, cô xem như là khá xui xẻo.
“Nhưng sở thích quái gở của ngươi thì phải thay đổi.” Ngư Lý đảo mắt nhìn toàn thân cô, tỏ vẻ chán ghét: “Có giao nhân nào không thích một chiếc đuôi cá xinh đẹp khỏe mạnh chứ, ngươi lại thích biến thành hình dạng xấu xí này.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, sẽ không tìm được cô vợ nào đâu.” “Ta là nữ, không cần tìm vợ.” Nhận sai chủng tộc thì cũng thôi đi, vì sao còn nhận sai cả giới tính vậy ông nội?! Ngư Lý sững sờ, giống như vừa nghe được một câu chuyện khó tin, lập tức trừng lớn hai mắt, nhìn thẳng về phía ngực cô.
Đậu má, bánh bao nhỏ cũng là bánh bao! Chuyện này mà cũng không nhìn ra được hả? “Ngươi...
ngươi...
ngươi...
ngươi...” Cuối cùng hình như đã xác nhận được chuyện này, Ngư Lý kinh ngạc chỉ vào cô, trong thời gian ngắn không biết chui vào đâu, thậm chí chiếc đuôi cá màu nâu sậm dần biến thành màu đỏ với tốc độ phi thường.
Không bao lâu sau đã từ một con cá hấp thành một con cá kho! “Ngươi...
sao lại không nói sớm?” Ngư Lý vội vàng lui ra xa, khi nãy gã mới ôm vai bá cổ, chém gió chuyện trên trời dưới biển thì nay đã trở thành một cô vợ nhỏ bị bắt nạt, cúi đầu liếc trộm cô với vẻ rất dè dặt.
Chuyện cô là nữ có gì kỳ lạ hay sao? Trời ơi đất hỡi, ngươi thẹn thùng cái quần què gì vậy? Tổng giám đốc bá đạo trở thành cô vợ nhỏ thẹn thùng, chuyện này rất đáng sợ đó!
Tương truyền trong tộc giao nhận có rất ít nữ giới, số lượng con cái trong một tộc sẽ không vượt quá mười con, cho nên ngay từ khi sinh ra đã là sự tồn tại được tất cả bộ tộc bảo vệ, hơn nữa nữ giao nhận cũng có quyền lãnh đạo tuyệt đối trong tộc giao nhân.
Có nhiều giao nhân suốt đời không gặp được một nữ giao nhận khác, từ đó có thể thấy gặp được một con cá mập cái lạc đàn là chuyện khó tin tới mức nào, cho dù Chúc Dao chỉ là hàng giả.
Sau khi Chúc Dao công bố giới tính của mình, Ngư Lý trở nên vô cùng kỳ quặc, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện nữa, chỉ dám lén lút đưa mắt ngắm cô.
Trong suốt hành trình, chiếc đuôi cá cứ duy trì màu sắc hồng đỏ như món cá kho, thỉnh thoảng còn vung vẩy về phía cô với vẻ xấu hổ.
Nhưng khi những biểu cảm này xuất hiện trên một khuôn mặt đáng sợ thì hiệu quả của nó không thể chỉ dùng hai từ “kinh dị” mà miêu tả được.
“Khụ khụ, còn xa nữa không?” Chúc Dao không thể không đánh trống lảng sang chuyện khác.
Toàn thân cô đang nổi hết da gà rồi đó, đừng nhìn cô với ánh mắt kia nữa mà! Sớm biết như vậy thì cô đã lặng lẽ làm một con cá đực ngực phẳng cho rồi! Ngư Lý chỉ về phía trước, dường như sợ giọng nói của mình sẽ dọa cô sợ nên đè nén giọng xuống, đáp: “Ngay...
ngay ở phía trước thôi!” Chúc Dao ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa có một điểm sáng, rất nổi bật trong vùng đáy biển tối tăm này, hơn nữa cô còn mơ hồ nhìn thấy bóng của những bức tường đổ nát.
“Cảm ơn, ta có thể tự mình tới đó rồi.” Chúc Dao vội vàng cáo từ.
“Một mình ngươi đi không có vấn đề gì chứ?” Giao nhân Ngư Lý lo lắng hỏi: “Phía đó có một kết giới rất lớn, bên trong không có nước, rất nguy hiểm đấy.” Chúc Dao lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu, ta biết đường ở đó, có thể tự quay về.” Cô cũng chẳng thể dẫn theo một con cá mãi được.
“À!” Ngư Lý thất vọng gật đầu, lo lắng nhìn cô mấy lần, dặn dò: “Sau này ngươi không nên chạy lung tung như vậy, nếu không sẽ lại lạc đường nữa đó.
Nếu như...
nếu như lại lạc đường, vậy cứ tới tìm ta.” “Ừm.” Lạc đường rồi sao có thể tìm được ngươi chứ? “Ngươi đi đường phải cẩn thận đó.”
“Ừm.”
Ngư Lý do dự một hồi mới xoay người bơi đi, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lại quay lại, đôi mắt sáng như sao nhìn cô chằm chằm: “Vậy...
ta muốn hỏi ngươi, ngươi đã có bạn đời chưa? Nếu như chưa có, vậy ngươi cảm thấy ta thế nào?” “Ôi cái đậu mè?” Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Ngư Lý lắc lắc chiếc đuôi cá kho của gã: “Ta rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ bảo vệ được ngươi.” “Ặc...” Trời đất quỷ thần ơi, sao con lại bị cá cầu hôn thế này? “Ta sẽ đi săn, trong tộc chúng ta, không ai thắng nổi ta.” “...” Thế nhưng cô đã tích cốc rồi.
“Tiêu Sa do ta dệt cũng đẹp nhất trong số tất cả giao nhận.” “...” Dùng để làm băng vệ sinh đó hả? “Năng lực chuyện ấy của ta cũng rất mạnh, tuyệt đối có thể để người mang thai bảy tám đứa nhỏ.” “...” Sao lại chuyển sang đề tài đen tối rồi.
“Ta còn biết...”.
Không chờ gã nói xong, mặt dây chuyền ngọc trên cổ Chúc Dao tỏa ra một luồng sáng trắng chói mắt, bắn thẳng về tên Ngư Lý còn đang không ngừng khoe khoang, khiến gã không kịp kêu tiếng nào đã bị bắn ngược ra ngoài, không thấy bóng dáng đầu nữa.
Sư phụ...
người bạo lực quá đó.
Ngọc Ngôn phiên bản mini bay ra khỏi mặt dây chuyền ngọc, ngồi trên vai Chúc Dao, gương mặt lạnh nhạt thường ngày giờ đã lạnh căm căm, toàn thân tỏa ra khí lạnh ngút trời.
Chỉ là một con yêu thú cấp tám mà cũng dám nhòm ngó đồ đệ của hắn! “Đi thôi!” Ngọc Ngôn lên tiếng, chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng lại lạnh lẽo như được phát ra từ băng.
Chúc Dao cảm thấy sư phụ đang giận, hơn nữa còn là rất giận, nhưng vì lý do khỉ gì? Cô vuốt cánh tay sắp bị đóng băng, im lặng đi về phía di tích.
Oe oe oe, sư phụ đáng sợ quá đi mất!
Di tích thượng cổ này vô cùng kỳ lạ, nó ở dưới đáy biển nhưng dường như lại được một trận pháp khổng lồ bao phủ.
Trong trận pháp là một thềm lục địa bình thường, thậm chí bên trong còn có cây cối sinh trưởng tốt tươi, một tòa cung điện cổ xưa năm chính giữa, giống hệt như trong giấc mơ của cô.
Chúc Dao không dám nói về Mộc linh với sự phụ, bởi ảnh hưởng của thứ này quá lớn.
Nhưng từ đầu đến giờ Ngọc Ngôn chưa từng hỏi cô sao lại phải tới di tích thượng cổ này, sao lại biết có một nơi như vậy.
Sư phụ
mặc cho cô đi tới, vào thời điểm mấu chốt sẽ ra tay giúp cô xử lý phiền phức.
Có một vị sư phụ như vậy khiến Chúc Dao vô cùng an tâm, ngay cả cô cũng không thể khẳng định tất cả những chuyện trong giấc mơ liệu có xảy ra hay không, cho nên nguyên nhân lần đi tìm Mộc linh này là để xác minh lại nghi vấn của bản thân.
“Sư phụ, vùng đất Đoạn Tuyệt là gì?” Tên giao nhân kia luôn cường điệu sự nguy hiểm của vùng đất Đoạn Tuyệt, Chúc Dao không khỏi cảm thấy lo lắng.
Ngọc Ngôn suy nghĩ một chút mới trả lời: “Chắc hẳn là ở khu vực cuối bí cảnh.
Đám yêu thú kia sống ở nơi này, trừ khi phi thăng, nếu không thì không thể rời khỏi bí cảnh này, cho nên bọn chúng không thể tùy tiện tới gần khu vực ranh giới.”
“Nếu chúng ta đi vào đó thì sao?”
“Ta cũng không biết, ta chưa từng nghe nói có người tu luyện nào đi vào đó, có lẽ những kẻ đi vào không thể quay trở lại tu tiên giới mà đã bị hồn bay phách tán.” Nơi này bất ổn vậy sao? Xem ra là rất nguy hiểm! Nếu như có thể thì cô cũng không muốn đến gần nơi đó, nhưng xung quanh di tích này rất an toàn, cô đã dò xét qua, hoàn toàn không có hơi thở của yêu thú.
Khi cô định tiến vào trong cung điện kia thì nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Tiểu sư thúc, rốt cục đây là nơi nào?” Đó là giọng nói của Lục Sát! Chúc Dao nhìn hai người cách đây không xa đang đi về phía này, đó là Lục Sát và Tiêu Dật đã lâu không gặp.
Trên người họ không hề dính nước, cũng không có dấu vết đã trải qua trận chiến ác liệt nào, giống như đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Nhìn kỹ thì dưới chân còn có hào quang trận pháp vẫn chưa tắt.
Đệch, hóa ra ở đây có trận pháp dịch chuyển không gian, vậy cô đi tới gãy chân suốt mấy ngày nay là vì cái khỉ gì?! Cô hận vầng sáng của nhân vật chính! “Đây là một di tích thượng cổ.” Tiêu Dật trả lời, chỉ vào kiến trúc xung quanh: “Những kiểu dáng kiến trúc này đều chỉ tồn tại ở thời thượng cổ.” “Vậy trong này sẽ có cơ duyên lớn?” Hai mắt Lục Sát sáng rực lên.
Thời kỳ thượng cổ là lúc thần ma cùng tồn tại, giới tu tiên hiện giờ không thể sánh kịp thời đại đó được.
Tiêu Dật cũng thấy hưng phấn, khẽ gật đầu: “Nơi này bí ẩn như vậy, nếu không phải chúng ta bị kẻ xấu bao vây vô tình chạm phải trận pháp dịch chuyển không gian thì cũng không thể đi vào đây.
Xem ra người bố trí nơi này là một đấng đại năng.”