Mà phim lần này, sớm đã quyết định nữ chính là cô ta, thế nhưng một tuần trước khi khai máy bỗng nhiên nhận được tin vai diễn của cô ta bị đổi rồi.
Cho nên hiện tại cô ta xuất hiện ở đây, không cam tâm bỏ lỡ cơ hội hiếm có ấy.
Nhưng, cửa phòng lạnh như băng kia từ đầu đến cuối vẫn chẳng mở ra cho cô ta.
Đêm hôm đó, Chu Lị ngồi xổm trước cửa phòng đạo diễn Trương nguyên một đêm, chờ chực đợi ông ta đi ra, muốn thương lượng với ông ta, vì vai nữ chính, bảo cô ta trả giá thế nào cũng được.
Mãi đến ba giờ sáng, cửa phòng đạo diễn Trương mới mở, Chu Lị vốn định trực tiếp xông vào.
Nhưng mà, lại nghe được giọng nói dịu dàng của phụ nữ.
“Đạo diễn Trương, không cần tiễn đầu, vai nữ chính lần này của cháu chốt xong xuôi rồi đó nha.” “Đương nhiên, cháu yên tâm đi Trần Duyệt.
Đã để lại cho cháu rồi.” Đạo diễn Trương râu ria đầy mặt, khách sáo nói.
Trần Duyệt kín đáo cười đầy thẹn thùng, điềm tĩnh nói: “Vâng, làm phiền chú rồi đạo diễn Trường.
Vậy cháu đi trước đây nha.”
Trần Duyệt rời đi, bóng dáng khắc sâu trong mắt Chu Lị, cô gái này cô ta có quen, chiều cao vóc dáng hai người tương tự nhau, nhưng luận về tướng mạo, Chu Lị tự nhận là mình đẹp hơn.
Quy tắc ngầm trong giới giải trí cô ta rõ hơn ai hết, giờ phút này hận đến xương tủy.
“Ha...
Thể loại nào đấy chứ, lại muốn tranh nữ chính với tôi.”
Rõ ràng, Trần Duyệt đến sau lại “câu” được đạo diễn mới khiến Chu Lị bị đẩy xuống.
Cho nên, Chu Lị vì trả thù mà đã liên hệ với Đông Túy.
Đêm khuya, là lúc hận thù và tâm tư tà ác sinh sôi mạnh mẽ và nhanh chóng nhất.
“Vậy cô toàn quyền ủy thác cho chúng tôi xử lý, hay đơn giản là cần chúng tôi hỗ trợ thôi? Nếu là toàn quyền ủy khác thì mức phí cũng sẽ cao hơn.” Đông Túy nghe xong ngọn nguồn, thẳng thắn nói.
“Ha, tôi đã có kế hoạch rồi, các cô hỗ trợ tôi hoàn thành là được.
Sau khi thành công tôi sẽ trả cô mười nghìn tệ.” Thái độ đầy khinh thường này, rõ ràng là cảm giác muốn nổi bật áp đảo tất cả mọi người.
Đông Túy cũng thích giao dịch đơn giản, bản thân mình không cần động não mà cử trực tiếp làm theo chỉ dẫn.
Thành hay bại đều phải xem ý trời.
“Được, chúng ta rảnh rỗi thì gặp mặt đi, bàn bạc kế hoạch cho tốt, chúng tôi cũng cần thu chút tiền đặt cọc.”
Đêm dài đằng đẵng, KTV chớp mắt đã trống không, âm nhạc vẫn xập xình, ánh đèn trong phòng nhấp nháy, trên bàn đồ ăn ngổn ngang cùng một đám chai bia rỗng màu xanh lục.
Các cô như một cơn gió, đến thật rêu rao, lại rời đi không một tiếng động.
Trong KFC mở bán đến mười hai giờ đêm, Trâu Noãn và Tô Đát Quý gọi một suất combo, lúc này đang càn quét đồ ăn trước mặt.
Tô Đát Quý lại giơ một cái đùi gà lên hỏi Phong Tiểu Mạn đối diện, “Muốn ăn một cái không?”
“Đậu xanh, có hai cái đùi gà, cô ăn một cái rồi, giờ còn muốn đem phần của tôi đi lấy lòng người khác, nói gì cũng phải được sự cho phép của tôi đã chứ!” Trâu Noãn kháng nghị, mượn hoa dâng phật kiểu này cũng quá thối nát rồi đó.
“Ngay cả một cái đùi gà cũng không nỡ cho người khác, sao cô nhỏ mọn vậy hả?” Phong Tiểu Mạn hờ hững lắc đầu, không đếm xỉa đến hai người cãi cọ mà lôi laptop mang theo bên mình ra.
Ở một bàn cách đó không xa, Đông Túy mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng chờ đợi, ngồi đối diện Chu Lị đeo kính râm.
“Xin chào, cô Chu.” Đông Túy đưa tay ra trước, hữu hảo nói.
Những Chu Lị căn bản không để Cô vào mắt, lúc này hừ nhạt một tiếng, dựa người vào ghế, hai tay đan vào nhau, khóe miệng khinh khỉnh.
Nhìn ngũ quan mà nói, đối phương chính xác là kiểu tính cách kiêu ngạo, tóc xoăn sóng lớn rủ xuống váy liền màu hồng nhạt, khăn lụa khoác trên người nhìn ra được là làm từ chất vải rất tốt, giá trị không hề rẻ.
Làn da trắng nõn, mặt trái xoan, đôi môi đỏ tươi càng tăng thêm vẻ xinh đẹp, “Phục vụ, cho một ly nước trái cây.” Chu Lị lớn tiếng gọi.
Cánh tay cứng ngắc dừng lại ở đó, Đông Túy thản nhiên thu tay về.
“Đây thưa cô, nước trái cây của cô.” Nhân viên bưng nước trái cây ra, ngáp mấy cái liền, uể oải nói.
Chu Lị nhìn biểu cảm của nhân viên phục vụ, tỏ thái độ khó chịu, nhưng vẫn nhịn không nói gì nhiều.
“Vậy được, cô Chu, chúng ta bàn chuyện về kế hoạch lần này của cô đi.” Hai tay Đông Túy đan vào nhau đặt trên bàn, vẫn giữ đúng lễ nghĩa nhìn Chu Lị.
“Phì, cái quái gì đây, sao nhạt vậy, hả?! Phục vụ! Các cô pha nước cho xong thôi đúng không? Cái này là để cho người uống sao?” Chu Lị uống một ngụm nước trái cây, hoàn toàn không để ý lời của Đông Túy, phun hết nước trong miệng ra, vô cùng không vui.
Nhân viên phục vụ bỗng dưng giật mình, tỉnh táo lại, vội vã đi lên củi đầu giải thích: “Thật ngại quá, thưa cô, hay là tôi đổi cho cô một ly khác...”
“Không cần, đúng là buồn nôn, mặt mũi còn lờ đờ như người chết vậy.”
Sắc mặt nhân viên kia nháy mắt đã đỏ bừng, ánh mắt vô cùng oan ức, quay người rời đi.
Đông Túy nhìn ra được, Chu Lị tức giận.
Nhưng, một người mà ngay cả tâm tính của chính mình cũng không kiểm soát được thì làm sao làm chủ được cuộc đời mình đây? Nói cách khác, một người mà ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không có thì làm sao có thể có được sự tôn trọng của người khác?
Có điều, Đông Túy cũng không muốn đắc tội cô ta, dù sao cô ta cũng đang là thiên tài đồng tử”.
Đông Túy tuyệt đối sẽ không tự chặn đứng quá trình kiếm tiền của mình.
(*) Ý chỉ người mang đến lợi lộc tiền tài.
“Rốt cuộc là ai khiến người đẹp tức giận vậy? Có muốn gọi một ly cà phê giống tôi không? Vị cũng được đó.” Đông Túy ngượng ngùng cười nói.
Nhận được lời khen ngợi, Chu Lị cũng nguôi giận, phất tay, “Không cần đầu.
Đúng rồi, chúng ta bàn về kế hoạch đi.
Sau đó tôi sẽ về ngủ bù, ngủ không đủ giấc sẽ khiến da bị lão hóa.” Chu Lị thuận tay vén tóc ra sau tai, nhìn Đông Túy.
“Kế hoạch rất đơn giản, nữ diễn viên và đạo diễn kia vào phòng xong, các cô đóng giả phóng viên xông vào bắt tại trận.
Sau đó phát tán lên mạng!” Giọng điệu nói chuyện có phần lạnh lùng ngạo nghễ.
Đông Túy gật đầu, “Được, tôi hiểu, có điều, nếu sau khi vào bọn họ không cởi đồ, dẫn đến hiệu quả cuối cùng không tốt, chuyện đó chúng tôi không chịu bất cứ trách nhiệm nào đâu.” Những chuyện ngoài kế hoạch, lúc nào cũng có thể xảy ra.
Cô ta tính toán sơ sài thế này, cứ như thể mọi chuyện do cô ta khống chế thì tuyệt đối sẽ không có sai sót gì ấy, như vậy rất nguy hiểm.
“Hừ, nửa đêm canh ba nam đạo diễn và nữ diễn viên, cô nam quả nữ ở chung một phòng có thể có chuyện tốt gì chứ? Tôi mặc kệ các cô dùng cách gì, nhất định phải phát tán rộng rãi trên mạng, hơn nữa còn phải thêm đầu vào lửa, khiến cho cô ta trong thời gian ngắn không thể xuất hiện trước bất cứ ống kính nào.” Chu Lị lạnh giọng hừ một tiếng.
Độ khó đột nhiên tăng cao, Đông Túy thuận miệng tăng giá, “Chuyện trước đó không thành vấn đề, nhưng để đến mức phát tán rộng rãi như lời cô nói thì...
Có chút khó khăn, cần thêm mười nghìn tệ phí thao tác.”
“Cái gì? Các cô ăn cướp à?!” Chu Lị thấy Đông Túy đột nhiên hét thêm giá cao như vậy, liền đập bàn, nóng nảy quát chói cả tai.
Đông Tây không chút hoang mang, vẻ mặt bất đắc dĩ lấy lòng nói: “Cô Chu à cô cũng nên biết, tôi cũng có người bên dưới phải nuôi, hơn nữa phát tán trên mạng rộng bao nhiêu thì tài nguyên công sức càng tốn bấy nhiêu.
Hơn nữa, chuyện này nếu thành công rồi, cô Chu vừa có thiên phú lại vừa có nhan sắc, chắc chắn một bước lên tiên.
Khi đó, còn tiếc chút tiền lẻ này hay sao?”
Nghe lời nịnh nọt, Chu Lị vô cùng hưng phấn, cảm giác bản thân được khẳng định, trong lòng càng nảy sinh sự tự tin kiêu ngạo mạnh mẽ.
“Được, có thể.
Chuyện thành rồi thì cái gì cũng dễ nói.
Có điều...
điểm quan trọng nhất...” Ánh mắt Chu Lị nghiêm túc nhìn chằm chằm Đông Túy, gằn từng tiếng thật mạnh, “Tôi muốn tất cả mọi chuyện không liên quan đến tôi một chút nào hết.”
Nếu không đừng nói là đối phương, ngay cả bản thân cô ta cũng xong đời.
Đông Túy tự nhiên gật đầu mỉm cười, đưa tay đặt lên bàn, “Đương nhiên, đây là quy tắc làm việc của chúng tôi.
Trong lúc làm việc, bảo đảm thông tin riêng tư của tất cả khách hàng.”
Thấy đối phương hiểu chuyện như vậy, Chu Lị rất vừa lòng, đến giờ mới đưa bàn tay thon dài ngọc ngà ra, nhẹ bắt tay với Đông Túy.
“Vậy thì tốt, liên lạc sau.
Ảnh chụp và tư liệu cơ bản của bọn họ, cả khách sạn hiện tại đang ở, lúc về tôi sẽ gửi vào điện thoại của cô.
Tôi đi trước đây...” Chu Lị nói xong, đứng lên, dáng người như siêu mẫu, lúc này đong đưa Vòng eo khêu gợi, rời khỏi tiệm KFC.
Trâu Noãn bên kia liếc mắt nhìn bóng dáng Chu Lị, sau đó gọi Đông Túy, “Đông Nương, mau tới đây, còn để lại gà viên cho bà này.” Đông Túy quay người kéo chiếc ghế bên cạnh Phong Tiểu Mạn ra, ngồi xuống, nhận lấy miếng gà viên mà Trâu Noãn niềm nở đưa qua, nói, “Bóp tôi ít tương cà đi.”
“Này, Đông Nương.
Có điều, tính cách cô gái này vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp gì rồi, cô ta thế này, cứ như đang ép người tốt làm chuyện xấu ấy.” Nhận thức bình thường của con người thường cho rằng, bên này xấu thì ắt bên kia sẽ là tốt.
Đông Túy vừa chấm sốt cà chua vừa lạnh nhạt đáp: “Bà làm sao biết, đối thủ của cô ta tốt xấu thế nào hả?”
“Không phải, dù sao chúng ta cũng chưa từng gặp người kia, hơn nữa mới chỉ nghe chuyện theo hướng của cô ta, sự việc có lẽ còn khúc mắc sâu xa nào đó thì sao?” Trâu Noãn biện minh.
“Có thể lăn lộn trong giới giải trí, hoặc là gái đẹp thông minh ngủ cùng với vô số người, hoặc là cành vàng lá ngọc sau lưng có thể lực mạnh mẽ.
Bà nghĩ xem, vai nữ chính từ đầu đã là dành cho cô ta sao? Cho dù là của cô ta, vậy mà đối phương có thể dễ dàng cướp đi như thế đã nói rõ...
cô ta thất bại ngay từ đầu rồi.” Đông Túy vẫn phân tích tổng thể, cho ra kết luận hợp lý khách quan.
Mỗi lời cô nói đều có cơ sở.
Trâu Noãn đồng tình, chỉ là...
“Chúng ta làm như vậy, không phải sẽ chọc đến bên kia sao?”
“Có lần nào chúng ta làm việc mà không đắc tội với người ta đầu? Chúng ta là lừa đảo, Noãn Bảo Bối cô còn sợ cái này sao?” Tô Đát Quý cười khúc khích thành tiếng, trêu ghẹo Trần Noãn.
Cũng chẳng sai, các cô vốn là dân lừa đảo, cái tên này cũng đã đủ thu hút rắc rối rồi.