“Bà có bị ngáo không? Bà có biết thẻ từ khách sạn hoạt động dựa vào nguyên lý gì không?” Vấn đề đầy tính học thuật thế này, Tô Đát Quý hiểu mới là lạ, lúc này trên mặt cô là hai chữ mông lung.
Một lần nữa cô ngờ nghệch lắc đầu.
Trâu Noãn càng thêm đắc ý, vừa nghênh ngang đi, vừa giải thích: “Trên thực tế, quẹt thẻ phòng lợi dụng công nghệ nhận dạng tần số vô tuyến RFID.
Trong thẻ của bà có một cuộn dây, tức là dây ăng ten, là nơi phát ra nguồn năng lượng cho chip RF.
Quạt qua thiết bị truyền phát tần số vô tuyến trên cửa, tạo ra một mã đặc biệt.
Mỗi phòng có một mã riêng, cho nên mỗi thẻ phòng chỉ có thể mở được căn phòng tương ứng.
Dây ăng ten qua quá trình tiếp xúc tích năng lượng, sau đó thẻ có tần số vô tuyến tiếp nhận mã trên cửa phòng, tín hiệu truyền về, cửa phòng tự động mở ra.”
Nghe lý luận chuyên nghiệp như vậy, Tô Đát Quý cảm thấy đau cả đầu, bực không chịu được.
“Nói tiếng người! Theo lời của bà, mật mã không giống nhau.
Vậy làm thế nào mà vào được phòng?”
Đây cũng là vấn đề mọi người đều thắc mắc, dù sao mỗi người lại thạo một ngón nghề riêng.
“Bà ngốc lắm.
Cảm ứng tần số vô tuyến đều chung một nguyên lý mã hóa.
Bà xem thật kỹ xem cái thẻ phòng này có gì là không.”
Được gợi ý, Tô Đát Quý mượn ánh đèn đường vàng vàng mờ mờ nghiêm túc quan sát tấm thẻ.
Cô hít vào một hơi, vì trên mặt thẻ đúng thật là hơi khác, con số mã hóa đằng sau giống như bị cố tình bôi lên.
“Thì ra là như vậy! Chỉ đơn giản như vậy thôi là phá được mật mã! Trời đậu, Noãn Bảo Bối trâu thật là trâu.
Với chỉ số thông minh này của bà mà đi làm trộm cướp, rất có thể trở thành cướp biển rồi.”
Có những thứ tưởng như phức tạp, nhưng sau khi hiểu được nguyên lý mới biết nó rất đơn giản.
“Cái này cũng chỉ giới hạn ở khách sạn này thôi, ở những khách sạn khác thì tôi cũng không dám cam đoan.
Buổi sáng lúc tôi đi dạo qua đây chính là để tìm hiểu kỹ càng điểm này.
Nhưng mà với trí thông minh của bà, tôi thấy cho bà tu luyện một trăm tám mươi năm cũng không học được đâu.” Trâu Noãn không chút khách khí khinh bỉ Tô Đát Quý, ra vẻ tự cao tự đại, khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Tô Đát Quý nhếch miệng, liếc mắt nhìn chằm chằm Trâu Noãn, bất mãn phản đối: “Thế cơ á, có những người từ nhỏ đã bị tác động sâu sắc bởi tư tưởng trộm.
Như tôi đây là tiểu thư khuê các, quần áo dâng tận tay, cơm ăn đưa tận mồm nhé!”
Tiểu thư khuê các?
“Phi” Trâu Noãn vô thức cười thành tiếng.
“Bà mà là tiểu thư khuê các thì bố tôi chính là Mã Vân.
Nhìn quần áo của bà đi, nào có bóng dáng tiểu thư khuê các, đúng là bốc phét không biết ngượng miệng!”
Thấy hai người là một câu tôi một câu hoàn toàn không có ý định dừng lại, Đông Túy liền chen ngang: “Được rồi, được rồi, chúng ta theo sát thời gian biểu, tranh thủ làm cho tin tức này bùng nổ trước sáng sớm mai.
Đúng rồi, cắt cái đoạn quay chụp đồ chơi tình dục với lại Durex giữ lại, chưa phát đi vội, để tăng kịch tính, nói buổi tối sẽ công bố tin tức Còn thú vị hơn.”
Đông Tây từ monitor thấy rất rõ ràng hành động của mấy cô gái, phải bật ngón tay cải với Tô Đát Quy chuẩn bị đạo cụ và hành động kỹ càng.
Con nhỏ này vu oan hãm hại càng ngày càng lên tay.
Những lời này khiến Tô Đát Quỷ nghi ngờ: “Đông Nương, sao lại thế?” Vất vả mãi mới chuẩn bị xong tiết mục cuối cùng, giờ lại tạm thời giữ lại?
Đông Túy chớp chớp mắt, cùng lúc đó giơ tay vẫy xe taxi chạy trên đường: “Chờ một con cá thông minh, nếu nó không mắc câu thì tung ra cũng chưa muộn.”
Trâu Noãn đưa tay chọc huyệt Thái Dương của Tô Đát Quý, thấy đồng bọn vẫn mơ hồ không hiểu vấn đề mới khinh bỉ: “Cái đầu của bà gỉ tan gỉ nát, ngày mai lấy chất tẩy rửa Cọ đi.
Nếu không thì muôn đời không tìm được bạn trai đầu, tôi nói cho mà biết trước!”
Dường như thế giới rộng lớn, chỉ có cô mới có thể tìm được bạn trai.
Không đợi Tô Đát Quý phản đối, một chiếc xe taxi đã dừng bên cạnh.
Đông Túy tự nhiên dặn dò: “Về nhà rồi hãy nói, lên xe trước đi.” Trong nháy mắt, Tô Đát Quý hạ hỏa.
Mấy cô gái cùng lên xe taxi trở về căn cứ.
Để chào một ngày mới, để hoàn thành kế hoạch, để cụ Mao chuẩn bị tới tay.
Mọi người bận rộn đến quá nửa đêm mới đầy tin tức lên trang đầu.
Gió nhẹ thổi, lá liễu lay lay, mặt trời lười biếng lên cao.
Trong phòng khách, Tô Đát Quý và Trâu Noãn nằm lộn đầu đuôi, chen chúc trên cái ghế xô pha, Phong Tiểu Mạn ngồi trước máy tính, một tay chống trán, ngáp ngắn ngáp dài.
Đông Tây vẫn ngồi đối diện Phong Tiểu Mạn, nhìn chằm chằm một cái notebook, cứ refresh từng trang web một.
Trước mặt để ba bốn cái lon Nescafé.
Khung post bài trên trình đẩy thông tin dừng lại ở đoạn đối thoại lúc nửa đêm.
Mà tin tức bùng lên trên Sina, Weibo, Tieba cũng như những trang mạng xã hội lớn chỉ trong vòng một đêm.
Dưới mỗi trang web đều có hơn hàng nghìn comment phản hồi và hàng vạn lượt click xem.
Hầu như ai vừa mở web ra là có thể thấy ngay tin này.
Do có những coment đẩy bài, thông tin càng hấp dẫn nhiều người đọc được, đương nhiên trở thành chủ đề hot nhất trong ngày.
Ý kiến của mọi người không giống nhau, đủ kiểu ý kiến trái chiều.
Cô lẳng lặng kéo xuống dưới phần bình luận, ảnh hưởng tiêu cực quả thực tăng gấp n lần.
@Chủ răng hô: [Diễn viên bây giờ đúng là không biết chừng mực thế nên mới đẻ ra nhiều bộ phim dở ẹc.]
@Con lừa điên: [Con bitch được mỗi cái mặt, không chơi tiểu xảo mới là lạ.] @Thân sĩ quân: [Người đẹp, hẹn hò với anh không?] @Cách cách: [Một con đi, đã xác minh.]
Đương nhiên, người không biết nội tình chỉ thấy chân tướng đã bị người khác cố gắng bóp méo, còn tự cho mình là đúng.
Quá nhiều, quá nhiều bình luận, đạo diễn Trương ngồi trước máy tính không thể không nổi giận: “Nói bậy nói bạ! Tiểu Duyệt, cháu đừng xem những nội dung này.
Chú sẽ nhanh chóng giải quyết!”
Vừa nói đạo diễn Trương vừa gập máy tính lại, sự tin tức này làm Trần Duyệt không vui, lúc này tỏ ra cực kỳ quan tâm.
Trong lòng lại càng thêm căm hận Chu Lị, ngày hôm qua Trần Duyệt đã gợi ý rõ ràng, hiện tại người bị hiềm nghi lớn nhất chính là Chu Lị.
Nhưng Trần Duyệt lại bình tĩnh, đáp lời: “Không có chuyện gì đâu, đạo diễn Trương.
Cháu xem qua chủ đề và nội dung tin tức rồi.”
Tiểu Duyệt là người thông minh, từ nhỏ gia cảnh đã hơn người, vì vậy kiến thức rộng rãi, con người cũng sắc sảo, giao hảo với nhiều loại người từ bé nên dù tuổi còn trẻ, tính tình lại rất chững chạc.
“Cái này thì có gì mà xem, một đám người rảnh rỗi làm mấy chuyện rảnh rỗi mà thôi! Lát nữa chủ sẽ tìm người phụ trách từng công ty, tập đoàn, xóa bỏ hoàn toàn tin tức này!” Nhưng Trần Duyệt vẫn như cũ, cười chẳng quan tâm, cử như chẳng có chuyện gì xảy ra, di chuột kéo nội dung trên trang web.
Bức ảnh trên đó đúng là ảnh cô và đạo diễn Trương bị chụp trong cùng một phòng, nội dung tất nhiên là những chuyện mèo mả gà đông.
Thế nhưng, Trần Duyệt thực sự phát hiện ra chuyện mờ ám đằng sau.
“Đạo diễn Trương, không sao, không làm việc gì trái với lương tâm, không sợ ma quỷ nửa đêm gõ cửa.
Cho dù hiện tại bị dựng chuyện, nhưng tin tức đã lộ ra, miễn cưỡng dìm xuống chỉ bằng tạm thời thuận theo tự nhiên, lặng lẽ theo dõi chuyển biến.” Câu nào câu nấy của Trần Duyệt đều có lý, thế nhưng...
“Tiểu Duyệt, cháu mới vào nghề, tuổi còn trẻ, không biết những người kia miệng lưỡi đáng sợ đến thế nào đâu.” Đạo diễn Trương cho rằng Tiểu Duyệt chưa hiểu chuyện mới nói ra những lời ngây thơ như vậy.
Trên thế giới này, ngây thơ sẽ phải trả giá lớn.
Những lời Tiểu Duyệt nói tiếp sau đã cắt đứt sự ngờ vực vô căn cứ của đạo diễn Trương: “Đạo diễn Trương, chủ có thấy bài viết của bọn họ vẫn còn chuyện chưa công khai, hơn nữa cũng không phát tán những hình ảnh đồ chơi tình thủ kia.”
Trần Duyệt liếc mắt qua, lạnh nhạt nhìn đạo diễn Trương bên cạnh.
Đạo diễn Trương rõ ràng đã tức đến choáng đầu, lúc này hừ một tiếng, không đi đi lại lại nữa.
“Đó là bọn họ chột dạ! Dù sao tất cả đều là ngụy tạo!” “Không, đạo diễn Trương.
Nếu như họ chột dạ, thì cũng không nói buổi tối lại có một bất ngờ cực lớn hấp dẫn người hâm mộ...
Khả năng duy nhất là...” Nghe Trần Duyệt nói như vậy, đạo diễn Trương dường như cũng ngộ ra.
Trần Duyệt bỏ lửng câu, nhưng cũng đủ để đạo diễn Trương hiểu có chuyện gì xảy ra.
“Chẳng lẽ là...
Mấy người đó...” Thật ra, tin tức lan tỏa đến mức này đã hoàn thành giao hẹn với Chu Lị.
Chu Lị xem bản tin mà cười ra tiếng.
“Lần này, để xem mày làm nữ chính kiểu gì.
vai nữ chính không phải của tao thì còn của ai, dám tranh giành với tao à!” Chu Lị đắc ý, khóe miệng nhếch cao lên, ánh mắt ngạo mạn nhìn xuống ảnh chụp bên dưới.
Nhìn dáng vẻ của hai người, nhìn bộ dáng ả đê tiện kia bị ném xuống địa ngục, tâm tình cô ta vô cùng dễ chịu.
Vì vậy lúc này, tin tức đã đạt được hiệu quả cô ta cần nên cô ta lấy điện thoại di động ra bẩm số của Đông Túy.
Đầu ngón tay đỏ tươi, son môi đỏ tươi mang theo cảm giác mê hoặc, cứ như trên thế giới này ngoại trừ cô ta chẳng ai quyến rũ được như thế.
“A lô, chào cô.” Mắt Đông Tây hằn tơ máu, lúc này sắc mặt có phần tái nhợt vì thức đêm.
Cô vừa bưng cà phê vừa lịch sự chào lại Chu Lị.
“Làm tốt lắm, tôi sẽ chuyển tiền cho cô liền.
Nhưng cái tin nóng đặc biệt của các cô là cái gì thế?”
Chu Lị vẫn tỏ thái độ xem thường như cũ, cứ như bản thân vẫn khống chế toàn cục.
Nào ngờ, cử giữ thái độ như vậy, sớm muộn gì cũng tự mình hại mình.
Sống trên đời không nên tự cao tự đại, không biết tự lượng sức mình.