Ấy, thôi được rồi, nể tấm lòng của cậu, tôi dẫn cậu qua.
Nhưng tôi không đảm bảo là bà Vương có chịu gặp hay không đâu đấy.
Tuy bà ấy cao tay thật, có thể nói chuyện với quỷ thần, dự đoán tương lai, giải vận xui, nhưng tính tình chẳng dễ chịu gì cho cam!” “Vâng vâng vâng, em cảm ơn anh nhiều lắm!” Đông Quy tức khắc nhích tới sát trước mặt Tể Quỷ, cứ như sợ hắn ta hối hận vậy.
Tế Quỷ lại tỏ ra khó xử, thở dài một tiếng: “Được rồi, đi với tôi.” Hai người hoàn toàn không nhìn đến Trần Dũng, quay người dợm bước rời đi.
Vì vướng mắc trong lòng, Trần Dũng cũng muốn đuổi theo họ đến gặp bà Vương.
Nhưng coi bộ họ vốn chẳng biết nỗi niềm của bản thân, lại không tiện mở miệng hỏi, anh ta chỉ có thể giương mắt nhìn hai người đi càng lúc càng xa, trong lòng càng lúc càng rối rắm.
Chần chừ một lúc, Trần Dũng thở dài, xoay người chuẩn bị về.
Mỗi người một nỗi niềm riêng, Đông Quỳ thấy thời cơ đến rồi, như nghĩ ra điều gì đó, liền bất chợt ngoái lại khẽ gọi sau lưng Trần Dũng: “Này? Anh gì ơi.” Trần Dũng tức thì ngưng bước, có chút nghi ngờ, mặt rạn ra vẻ tươi cười quay đầu lại.
“Cậu gọi tôi?” Nghiện còn bày đặt ngại, Đông Quỳ cảm thấy coi thường.
Nhưng cậu vẫn không quên tỏ vẻ nhát gan, nói: “Anh này, tôi thấy anh coi bộ là người tốt, làm phiền anh đi cùng tôi được không? Đi một mình tôi hơi sợ.” Đương nhiên, Trần Dũng đang mong đi cùng quá ấy chứ, nhưng không muốn sần sổ quá, thế là giả bộ khó xử: “Ấy chà, tôi đang định đi mua vé số.
Thôi được rồi, tôi đi với cậu một chuyến vậy.” Đông Quỳ chẳng buồn bóc mẽ trò diễn vặt vãnh của Trần Dũng.
“Đúng là làm phiền anh quá.
Vậy, vậy chúng ta mau đi thôi.” Nói rồi, ba người cùng rời đi.
Tế Quỷ dẫn hai bọn họ dạy lòng vòng trong khu phố cổ, Đông Quỳ vừa đi vừa liến thoắng hỏi chuyện: “Người anh em, anh sống ở đây bao lâu rồi?” Lúc này, Trần Dũng hoàn toàn không có chút đề phòng nào, thuận miệng cười đáp: “Hơn chục năm rồi.” “Ồ, vậy anh cũng coi như là thổ địa nơi này rồi, con cái chắc cũng lớn rồi ấy nhỉ.” Đông Quỳ tiếp lời.
“Hầy, đúng vậy, con tôi sắp lên cấp hai, tốn tiền tốn của lắm.
Vì chuyện học phí cho nó mà gần đây tôi mất ăn mất ngủ, đau đầu kinh khủng” Trần Dũng thở dài, mặt đầy vẻ sầu não.
Đông Quỳ mớm lời: “Ôi dào, đúng là trẻ con bây giờ đều như vậy.
Thế anh đang làm gì?” “Tôi ấy à, chỉ là công nhân công xưởng bình thường thôi, chẳng có bảo hiểm cũng chẳng trong biên chế, tiền kiếm chẳng được mấy đồng, không đủ sống.
Ấy, ngày thường muốn giải khuây cũng chỉ chơi sương sương vài ván” Trấn Dũng kể lể, nhưng không hề nhắc đến việc mình đang nợ một khoản tiền lớn.
Chủ yếu là vì sợ bị người ta cười.
Hai người nói mãi một hồi đã đi tới gần rìa khu phố cổ.
Thấy bốn bề không một bóng người, Tế Quỷ dừng chân, chỉ về một căn chung cư trước mắt nói: “Đấy, là chỗ kia kìa.” Chẳng để Tổ Quỷ phải nhiều lời, một bóng người từ cầu thang bước ra, chính là Đông Túy, mặt cô thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra.
Tế Quỷ vừa thấy cô, chẳng giải thích gì đã cất tiếng gọi: “Này, Văn Văn!” Bị gọi trúng tên, Đông Túy hoang mang quay đầu lại, mặt vẫn lạnh lùng, nhìn Tế Quỷ và Đông Quỳ đang dẫn con mồi chạy qua.
Đông Túy không đáp lại một tiếng, làm bộ thờ ơ.
Tế Quỷ thấp giọng hỏi: “Này, Văn Văn, bà Vương nhà cô có ở nhà không?” Câu hỏi này khiến cả Đông Quỳ và Trần Dũng đều dồn ánh mắt lên người cô, còn Đông Túy thì nhìn chằm chằm Tế Quỷ.
Bàn tay Tế Quỷ thả thống phía dưới, đầu tiên giơ ngón cái, sau đó năm ngón tay khẽ xòe ra, cuối cùng và duỗi ngón trỏ ngoáy ngoáy lỗ tai.
Đông Túy thu hết mọi thông tin hắn ta cung cấp vào mắt, biểu cảm không thay đổi chút nào, lạnh nhạt trả lời: “Bà tôi đang trừ tà cho người khác, giờ không tiếp ai cả.
Mấy người có chuyện gì?” “Ôi trời, sao lại xui đến thế chứ.
Cô xem, có cái cậu này gặp chút chuyện, tính nhờ bà Vương giúp đỡ coi sao...” Chẳng đợi Tổ Quỷ dứt lời, Đông Túy đã lạnh giọng nói: “Anh chắc cũng biết, bà tôi thuật pháp cao tay xuất quỷ nhập thần, không tùy tiện xem cho ai cả!” Tế Quỷ cười trừ, bối rối không biết đáp lời thế nào.
Đông Quỳ bên cạnh dè dặt, khéo léo nói: “Vậy ờm, thực sự ngại quá, người đẹp à, nếu có thể thì tôi cũng không dám làm phiền bà Vương đâu, nhưng thực sự là...” Cậu muốn chậm rãi kể hết ngọn ngành, mong cô thông cảm.
Nhưng, Đông Túy chỉ liếc mắt nhìn Đông Quỳ, một lần nữa ngắt lời một cách sỗ sàng.
“Nếu như tôi nói không sai thì nhà anh mẹ bị bệnh nặng, đi đâu cũng vô phương cứu chữa, thế nên mới tới đây đúng không?” Cô lạnh lùng tự phụ trả lời, vừa nghe Trần Dũng đã há hốc mồm! Con ranh này vừa thấy Đông Quy đã nhìn ra được mục đích cậu ta đến đây.
Là thần chắc?! Sắc mặt Đông Quy lập tức sầm xuống, như thể nghĩ đến mẹ già bệnh nặng, vô cùng đau lòng.
“Đúng vậy...
Tôi cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Chỉ mong đại sư cứu giúp!” Tấm lòng thành tìm đến bà Vương tức khắc lay chuyển Đông Túy, suy cho cùng thì câu nói đơn giản thành thật này đã có tác động hiệu quả.
Đông Túy thở một hơi dài, ánh mắt miệt thị không chút giấu giếm: “Có phải ngày trước mẹ anh từng gặp tai nạn xe không?” Trần Dũng đảo mắt thoáng nghi hoặc, nửa tin nửa ngờ.
“Đúng thế! Ôi ôi, cô phán như thần vậy!” Đông Quỳ khẳng định.
Đông Túy thở hắt một hơi, xua xua tay: “Thế này đã là gì, lúc mẹ anh bị tai nạn đã bị vong theo rồi.
Vong hồn ấy, trước kia bị chết oan nên hiện tại muốn tìm thể thân đổi mạng.
Vậy nên bệnh tình của mẹ anh từ đó tới giờ mới không chuyển biến tốt.” Đông Quỳ vừa nghe đã rùng mình, sợ hãi hỏi: “Thế...
Thế giờ phải làm sao?” “Thực ra cũng đơn giản.
Nó vốn chỉ là một hồn ma chết oan, biến thành âm hồn không siêu thoát nên muốn tìm thể thân đổi mạng trên dương gian.
Nhưng dương khí, muốn độ thì cũng phải mất bảy bảy bốn chín ngày.
Anh chỉ cần mua tiền giấy, lấy một bát nước giếng và một bát nước sông để dưới nhà rồi đốt chỗ tiền ấy giữa hai bát nước.
Ngụ ý là nhà anh với nó nước sông không phạm nước giếng, gửi chút tiền đi đường cho nó.
Như vậy là có thể giải trừ khó khăn.” Đông Túy điềm nhiên khoác lác chém gió một mạch.
Mà thần thái của cô thì vô cùng thần thánh diệu kỳ, không nhìn ra một chút sơ hở khiến Trần Dũng dao động.
Đông Quỳ vừa kích động, vừa liên tục tâng bốc khả năng của nữ thần lên tận mây xanh: “Cảm ơn nhiều lắm! Người đẹp! À không, nữ thần! Là thần tiên mới đúng!” Tâm trạng Đông Túy có vẻ cũng tốt hơn nhờ những lời khen không dứt này, bây giờ khóe miệng mới nhếch lên nụ cười nhạt.
Ánh mắt cô làm như vô tình liếc đến Trần Dũng đứng phía sau Đông Quỳ, khiến anh ta chột dạ.
Đông Túy giả đò phát hiện ra chuyện gì đó, ánh mắt chỉ dừng trên người Trần Dũng trong thoáng chốc rồi rời đi: “Anh bạn phía sau, gần đây cũng gặp rắc rối đúng không?” Trần Dũng đang lo lắng, vừa nghe “đại sư” hỏi đến tên, tức khắc trấn tĩnh lại đáp: “Đúng vậy, thầy ơi, có phải con cũng gặp phải vong rồi không?” Đông Túy từ tốn bấm đốt ngón tay tính toán, điệu bộ điềm nhiên, lên giọng đều đều: “Nếu tôi nói không sai, anh công việc tàng tàng, thường ngày thích đánh bạc, gia đình có một đứa con trai, đã sống ở đây ít nhất mười năm có lẻ rồi.
Nhưng xem ra khí sắc ấn đường của anh màu đen, e là bị quỷ nghèo ám, làm mất vận may bài bạc.
Gần đây hẳn là cứ thắng rồi lại thua, vận khí đảo lộn! Gặp rắc rối lớn về mặt tiền bạc, thậm chí còn có thể dẫn đến cảnh gia đình tan nát.” Những lời này dọa Trần Dũng một phen hết hồn, trộm nghĩ người này đúng là thần rồi, nếu như lúc trước còn đang thoáng chút nghi ngờ, giờ đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Kể cả ban nãy anh ta nói chuyện với Đông Quỳ, căn bản cũng không nói rõ nhiều điều như thế Thế mà cô ta...
Trần Dũng thấp thỏm, vô cùng tin tưởng hỏi Đông Túy: “Vậy...
vậy phải xử lý sao hả nữ thần?” Cô khoanh tay lại, trả lời: “Chẳng cần làm gì nhiều đâu, con quỷ này mê tiền, cứ cúng tiền cho nó thôi.” “Vậy...
Vậy tôi về mua tiền giấy đốt cho nó!!” Trần Dũng tức thì đáp.
Đông Túy khinh miệt, lạnh lùng nói: “Chờ đã, quỷ đòi tiền đâu như vong hồn chết oan, nó mưu mô xảo quyệt, đốt tiền giấy gửi nó cũng không để làm gì đâu.
Anh chỉ cần lấy tất cả những đồ bằng vàng trong nhà, chôn dưới gốc cây thứ ba phía trước khu phố cổ, chờ ba ngày sau lấy lên mới được.” Giờ khỏi phải lòng vòng nữa, Trần Dũng đã mù quáng tin theo, chẳng còn chút hoài nghi nào rồi.
Có điều...
“Nhưng nữ thần ơi, chuyện này không phải là không làm được, chỉ là, bị người khác thấy được thì...”Anh ta e ngại nói.
“Kim nhập thổ không mất đi đâu được, kể cả có người nhìn trộm cũng chẳng thể tìm ra.
Vàng nhận chủ, thấy đúng là anh thì nó mới xuất hiện.
Loại lưu lạc vô chủ như quỷ đòi tiền nhất định sẽ rời xa.
Thế nên ba ngày sau mới được thu hồi vàng về, như vậy sẽ xua đuổi được tà khí bám trên người anh.
Lúc đó, vận may tức khắc quay lại.”
Đông Túy lăn lộn bao lâu nay trong giang hồ, diễn xuất không kém gì diễn viên chuyên nghiệp, gì cũng nói được như thật.
Vừa nghe làm như vậy có thể đổi vận, Trần Dũng nao nức muốn thử ngay lập tức: “Cảm ơn nữ thần! Cảm ơn nữ thần đã chỉ điểm! Tối về chốn tiền ngay!!” “Khỏi phải khách sáo, có vấn đề gì cứ đến phòng 301 tòa nhà này tìm tôi.” Đông Túy vẫn giữ thái độ lạnh lùng, coi thường.
Trần Dũng gật đầu, quay người bước vội về nhà, lén lút lấy hết vàng ra chôn dưới gốc cây thứ ba trước cửa, phía trên còn đặt một hòn đá lớn chặn lên.
Vừa về đến nhà, vợ hỏi tiền để dùng cho học phí của con đầu, Trần Dũng không chút giấu giếm kể chuyện đánh thua bạc, thể là vợ anh ta khóc một trận long trời lở đất, muốn đem vàng trong nhà ra bán lấy tiền đóng học cho con, Trần Dũng lại lần nữa kể chuyện mình gặp thần tiên mách chuyện thế nào.
Lúc này, vợ anh ta mắng ấm lên, nói anh ta bị lừa rồi, anh ta vẫn không tin.
Đến tận lúc vợ kiên quyết kéo đến gõ cửa phòng 301 khu chung cư đó, một cô bé ra mở cửa nói ở đây chẳng có ai là bà Vương cả, Trần Dũng mới bàng hoàng nhận ra, mình bị lừa rồi! Nhưng đã quá muộn.