Có đôi khi, nước mắt nói đến cái là đến luôn, chẳng khác gì một đứa trẻ.
Cố Tương cũng đã từng sống qua quãng thời gian nghèo khó rồi.
Mặc dù hiện giờ cuộc sống của cô rất tốt, nhưng trước kia khi ở cùng với bố, đến cả học phí cũng không có mà đóng. Bố không trả được tiền là lại bảo cô đi tìm mẹ mà đòi.
Hiện tại nghe mẹ nhắc đến, cô cũng nhớ tới bố.
Giờ phút này, cô nhìn dáng vẻ khóc lóc kể lể của mẹ đành nói: “Thôi mẹ đừng khóc, con đi là được chứ gì?”
...
“Con mặc kệ, con không muốn lấy đâu. Nghe nói tên già họ Giang kia khắc vợ, mấy vị hôn thê trước đó của ông ta đều bị ông ta khắc chết! Mẹ muốn con vào nhà đấy chẳng phải là muốn giết chết con sao?”
Buổi chiều, Cố Tương đứng trong thang máy nhớ tới lời nói hôm qua của Mạnh Nghiên, lúc ấy cô thấy phiền vì những lời mẹ nói nên mới nhất thời máu nóng bốc lên đầu mà đồng ý.
Bây giờ nhớ lại những lời Mạnh Nghiên nói, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện cái tên họ Giang kia sẽ không thực sự khắc vợ đấy chứ?
Mặc dù chuyện thế này rất hoang đường, nhưng không có lửa thì làm sao có khói!
Khi nhớ tới chuyện mẹ thương Mạnh Nghiên mà không hề thương cô nên mới bắt cô đi, cô không khỏi cảm thấy mình thật đáng buồn.
Đúng lúc này điện thoại di động đổ chuông, là mẹ gọi tới, Cố Tương liếc nhìn nhưng không nhận.
Từ thang máy bước ra là đến luôn lối vào của quán cà phê.
Cô đẩy cửa quán cà phê và bước vào.
Cô thấy có một người đàn ông trung niên ngồi ở chỗ đó.
Tuổi tác của đối phương không còn trẻ, xem ra cũng phải trên ba lăm, khi vừa nhìn thấy người này, Cố Tương hơi sửng sốt.
Không phải chứ?
Nói thật, mặc dù cô biết người mà phải đi xem mắt thì điều kiện cũng chẳng khá khẩm gì, nhưng nhìn thấy đối phương cũng gần bằng tuổi chú Mạnh, trong lòng Cố Tương vẫn có chút kháng cự.
Nói gì thì nói, đi xem mắt là để tìm chồng, cô đâu thể rước một ông bố về nhà được!
“Cô Cố Tương?” Đối phương nhìn thấy cô, thái độ rất lịch sự.
Cố Tương nói: “Tôi đây.”
Đối phương nhìn Cố Tương, mỉm cười nói: “Trước đó tôi đã nghe nói cô Cố rất giống mẹ, hôm nay được gặp mặt mới thấy, cô thật đúng là duyên dáng yêu kiều.”
Mẹ tuy đối xử chẳng tốt đẹp gì với Cố Tương, nhưng được cái bà ấy rất xinh đẹp, mỗi lần đi ra ngoài cùng chú Mạnh đều khiến chú ấy nở mày nở mặt.
Cố Tương may mắn giống mẹ, cũng là một người đẹp.
Nghe đối phương khích lệ, Cố Tương đáp lễ: “Cảm ơn, dáng dấp của anh Giang cũng rất đẹp trai.”
Đối phương nghe thế lại vội vã cười giải thích: “Cô Cố hiểu lầm rồi, tôi họ Đỗ, là quản gia của nhà họ Giang, cô cứ gọi tôi là chú Đỗ. Hôm nay cậu Giang có việc nên tôi tới thay.”
“Thì ra là vậy.” Cố Tương cầm cốc lên uống một hớp.
Ngay cả việc xem mắt cũng để người khác đến thay, có thể thấy được vị cậu Giang kia kiêu kì đến mức nào!
Ấn tượng của Cố Tương lập tức rớt xuống đáy.
Nhắc đến cậu Giang, chú Đỗ như đang nói đến con cháu nhà mình, “Cậu ấy thật sự quá ham công tiếc việc, gần như toàn bộ tâm tư đều đặt vào công việc nên mới khiến chúng tôi phải bận tâm về cậu ấy. Nhưng cô yên tâm, cậu Giang nhà chúng tôi là một người rất xuất sắc, dáng dấp đẹp trai, tính tình cũng tốt, sau khi kết hôn chắc chắn cũng sẽ là một người chồng tốt.”
Nghe đến đây, Cố Tương không nhịn được mà bật cười.
“Cô Cố cười gì vậy?”