Thang máy nhanh chóng lên tới tầng hai, cửa thang máy mở ra.
Chân Cảnh Hảo Hảo hơi nhũn ra như không còn chút sức lực, hồi lâu sau mới có thể gắng gượng nhấc chân rời khỏi thang máy, đi đến trước cửa gian phòng mà cô giúp việc đã chỉ.
Cảnh Hảo Hảo đứng trước cửa, thầm sàng lọc lại thật kỹ những điều mình đã chuẩn bị sẵn, thấy không có bất kỳ sơ hở nào mới bình tĩnh lại. Cô giơ tay, toan gõ cửa thì cánh cửa đang đóng trước mặt lại đột nhiên được mở ra.
Cảnh Hảo Hảo giật mình. Cô ngẩng đầu, thấy Lương Thần trong bộ trang phục thoải mái, nhìn cô cười: “Đến rồi à?”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, chỉ mím môi, tay siết chặt tà váy, cố ý dùng những chi tiết nhỏ để Lương Thần thấy được sự căng thẳng của bản thân.
Dù đã chuẩn bị rất lâu nhưng nay khi bắt đầu diễn kịch ngay trước mặt “thiếu niên thiên tử” đầy quyền lực, lòng cô vẫn hơi căng thẳng.
Cô biết, người đàn ông trước mặt không hề dễ gạt, hễ cô có chút sai sót nhỏ nào e là sẽ phải gánh lấy hậu quả cực kỳ thê thảm!
Lương Thần quan sát Cảnh Hảo Hảo từ trên xuống dưới, hôm nay cô vẫn mặc bộ váy vừa đơn giản vừa bảo thủ, mái tóc dài đen nhánh mượt mà xõa phía sau lưng, càng tôn lên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô. Cuối cùng, tầm mắt anh dừng lại mấy giây trên bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt tà váy của Cảnh Hảo Hảo, hơi tránh người sang một bên, nói: “Vào đi.”, rồi lại nhàn nhã quay về phòng.
Phòng ngủ của anh rất lớn, bên trong không bày biện nhiều đồ trang trí. Trong phòng có hai cánh cửa kính trong suốt, xuyên qua chúng, Cảnh Hảo Hảo có thể thấy loáng thoáng, một cánh cửa dẫn đến nhà vệ sinh, cánh cửa còn lại dẫn đến phòng thay quần áo.
Lương Thần tùy ý ngồi lên sô pha, một tay vắt ra sau lưng ghế, một tay vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Ngồi đi!”
Chỉ là một tư thế ngồi đơn giản và một câu nói bình thường đến thế nhưng qua tay anh, mỗi động tác đều toát lên vẻ tôn quý sang trọng vô cùng tự nhiên.
Cảnh Hảo Hảo nghe thấy lời anh thì đứng khựng một lúc lâu, mãi đến khi anh cau mày, cô mới rề rà bước từng bước nhỏ bất đắc dĩ về phía anh, thể hiện rõ tâm lý mâu thuẫn trong lòng dành cho anh: vừa muốn chống đối nhưng lại vừa sợ hãi.
Cảnh Hảo Hảo ngồi xuống xô-pha ở chỗ cách Lương Thần hơi xa. Anh cau mày, duỗi tay kéo cô vào lòng mình.
Trong mấy ngày ở nhà, Cảnh Hảo Hảo luôn tưởng tượng đến tình cảnh này nhưng không lần nào cô hài lòng với sự tưởng tượng ấy. Cô thầm nghĩ, khi anh và cô tiếp xúc cơ thể với nhau, cô nhất định phải phản kháng, phải căng thẳng.
Lúc này đây, khi Lương Thần thật sự tiếp xúc cơ thể với cô, cô nhận ra mình đã thể hiện đúng cảm xúc ấy theo bản năng, thậm chí, cô còn muốn đưa tay đẩy anh ra.
Nhưng cô biết rõ mình không thể làm thế, do đó, cô chỉ có thể cực lực nhẫn nhịn, toàn thân cứng ngắc như đá.
“Thả lỏng nào!”
Giọng Lương Thần trầm ấm pha lẫn chút gợi cảm.
Cảnh Hảo Hảo cụp mi, không lên tiếng.
Lương Thần nâng cằm cô lên, cô rụt về sau né tránh theo bản năng, anh liền bóp mạnh hơn, nhìn sâu vào đôi mắt to, đen nhánh như nai con hoảng sợ của cô, cười khẽ: “Sợ tới vậy sao?”
ttyoona2016Xem cái giới thiệu của truyện mà rối con mẹ nó luôn :))) - sent 2021-12-13 08:50:36
tragiangLên truyện đi chớ ad. E chờ 4 tháng nay - sent 2021-12-13 00:01:43
my1511Ad truyện này hay, ad dịch tiếp nhé. Với lại mấy chương này à dịch hơi lỗi ạ. :((( cảm ơn ad - sent 2021-09-21 10:39:52
daicalanhdaoỒ vậy à :(( - sent 2021-09-18 08:06:17
LinhTrang NgocTruyện này full roiif mà có tên khác đó ádd đừng mua nữa cho khỏi phí tiền
Truyện này ghét nhất thằng thẩm lương niên nên cái giá nó phải trả quá xứng đáng - sent 2021-09-18 06:46:00