Có phải là bởi vì trong tim hắn, cô chẳng là gì cả, chỉ là một người vợ trên danh nghĩa, làm sao so sánh với người trong lòng?
Nếu như phải lựa chọn, không cần nghĩ cũng biết hắn chắc chắn sẽ chọn Lâm Tư Hạ.
Con dao cắt vào tay, không sâu lắm nhưng máu chảy túa ra, không cách nào kìm lại được.
Đau lắm!
Xót lắm!
Giống như một vết cắt, nhìn qua thì có thể thấy không sâu nhưng máu vẫn chảy không ngừng, có làm cách nào cũng không thể cầm lại được.
Lồng ngực lên cơn khó thở, ông ngồi xuống ghế, lục tìm thuốc trợ tim uống vào. Phó Nhược Hằng thấy vậy cũng rất lo lắng, hắn đi đến rót cho ông cụ cốc nước. Ông nội uống vào, dịu cơn đau, hắn vuốt vuốt sống lưng ông cụ.
Bây giờ chỉ còn ông nội là người thân duy nhất của hắn, hắn cho dù có tức giận cũng không thể bỏ mặc được.
“Ông nội đừng tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Con sẽ lên bài đính chính lại bức ảnh đó?”
“Ai tin? Phó Nhược Hằng, bây giờ cả trăm ngàn con mắt chỉ nhìn thấy con thân mật với Lâm Tư Hạ thôi. Con nói xem con giải thích nổi không?”
Phó Nhược Hằng cứng họng. Ông nội không nhân nhượng với hắn nữa, lúc trước ông đã buông thả cho hắn quá nhiều lần rồi, khiến cho hắn nghĩ rằng làm sai cũng có thể được tha thứ.
Nhưng lần này thì không, lần này hắn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng rồi.
“Bây giờ con quay trở về nhà, quỳ gối xuống xin Trình Ý tha thứ. Bao giờ Trình Ý tha thứ cho con, ngày ấy con mới được phép đặt chân vào căn nhà này.”
Phó Nhược Hằng nhìn ông nội không cam tâm, nhưng hắn có thể làm gì được chứ?
Hắn chưa bao giờ dám làm trái ý ông dù chỉ một lần.
Hai năm trước cũng vậy, ông nội ép hắn lấy người hắn không yêu, hắn cũng chỉ có thể đồng ý thuận theo.
Nhưng hắn còn chưa kịp trả lời, cánh cửa liền bị đẩy ra, người ở bên ngoài, tim đau như bị dao cứa nhưng vẫn phải cắn răng nhìn lấy hắn.
Sau đó cô đi đến nắm lấy tay ông nội. Cô vậy mà lại lên tiếng nói đỡ cho Phó Nhược Hằng.
“Không cần đâu ông nội, chi bằng để chúng con kết thúc cuộc hôn nhân này ở đây đi. Con không muốn trói buộc trái tim anh ấy nữa.” Cô nói mà hai khóe mắt đã ửng đỏ.
Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã là một sai lầm, nếu như cô đã không thể sưởi ấm trái tim hắn vậy thì chi bằng chọn cách buông tay sớm sẽ kết thúc đau khổ.
Vốn dĩ những thứ không phải là của mình, có tranh giành cũng vậy thôi.
“Con nói chuyện ngốc nghếch gì vậy? Ta không đồng ý chuyện này đâu.”
Phó Nhược Hằng cũng nhíu mày tỏ vẻ không vui trước câu nói của cô. Chẳng phải hắn đã cảnh cáo cô không được phép nói chuyện ly hôn trước mặt ông nội sao?
Người phụ nữ này vậy mà to gan dám làm trái ý hắn. Chỉ vì một bức ảnh mà làm loạn đòi ly hôn với hắn.
“Con đừng buồn, Trình Ý, để ông nội thay con dạy dỗ nó một trận có được không? Con hãy suy nghĩ lại đi.”
Trình Ý nhìn ông nội, lắc lắc đầu mím môi khóc nấc lên.
“Nhưng còn không thể chịu đựng nổi nữa ông à. Trái tim con cũng có máu thịt, cũng biết đau khi bị lạnh nhạt kia mà. Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đáng lẽ không nên có. Là con đã bắt ép anh ấy rời xa người mà anh ấy yêu. Bây giờ thì con đã hiểu rồi, dù con có cố gắng cách nào, anh ấy cũng không yêu con.”