Cô có thể chấp nhận hắn chà đạp cô, sỉ nhục cô nhưng tuyệt đối sẽ không làm thế thân cho bất kỳ ai khác.
Cho dù đây từng là khoảnh khắc ngọt ngào cô từng rất mong chờ nhưng cũng không sao bằng được khoảnh khắc anh ta gọi tên người con gái khác lúc đang làm tình với cô.
Nhất là khi đó là người phụ nữ mà cô hằng căm hận.
Cô dùng hết sức mình đẩy người đàn ông đang say kia ra. Cô không muốn làm chuyện này với hắn khi trong tâm trí hắn người lúc này đang ở trước mặt hắn là Lâm Tư Hạ.
“Phó Nhược Hằng, tôi không phải là Lâm Tư Hạ.”
Nghe đến đây, người đàn ông kia như bừng tỉnh vội vàng buông cô ra. Hắn ngồi dậy, châm một điếu thuốc lấy lại bình tĩnh, sau đó nhìn cô chằm chằm.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Cô kéo cổ áo lên, nơi cổ chằng chữ dấu hôn của hắn.
“Mới nãy anh kêu tôi đem canh giải rượu lên cho anh.”
“À…” Hắn chỉ hờ hững đáp.
Hắn nhớ là hắn có dặn cô đem canh giải rượu lên. Nhìn bát canh đã nguội, có lẽ là cô đã vào phòng rất lâu rồi. Hắn cũng không hiểu tại sao lúc nãy lại làm như vậy.
Dù đây không phải là lần đầu tiên của bọn họ nhưng mới nãy rõ ràng cảm giác hoàn toàn khiến cho hắn không khống chế được, buột miệng gọi tên Lâm Tư Hạ.
“Anh uống canh xong đi, tôi đem xuống dưới nhà.”
Hắn nhìn cô, hớp một ngụm lớn, không hiểu sao hắn luôn có một loại cảm giác rất quen thuộc đối với bát canh giải rượu do cô nấu. Mùi vị này thật sự rất giống với mùi vị bát canh giải rượu Lâm Tư Hạ nấu cho hắn vào năm đó.
Bởi vì sự ân cần dịu dàng của cô ta khiến cho hắn đem lòng yêu mến.
Hắn bình thường là học bá với thành tích xuất sắc được nhiều nữ sinh mến mộ nhưng vết thương trong quá khứ khiến hắn khép lòng không muốn yêu ai.
Lâm Tư Hạ đã xuất hiện vào một ngày khi mà hắn mệt mỏi nhất, cô độc nhất, đó là lần đầu tiên hắn uống rượu.
Do không uống quen, bao tử lập tức bị đau, lúc đó hắn nằm một mình trên hành lang. Lúc đó, hắn nhìn thấy bên cạnh có một bát canh giải rượu vẫn còn nóng, khi hắn uống xong ngẩng mặt nhìn lên liền thấy Lâm Tư Hạ. Hắn liền cho rằng bát canh đó là của cô ta.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ mùi vị của bát canh giải rượu đó. Mùi vị hôm nay thật sự rất giống, khiến hắn không khỏi nghi ngờ, sao lại giống mùi vị năm đó như vậy.
Hắn đặt bát trên bàn, nhìn chằm chằm lấy cô.
“Cô cũng bớt bắt chước bừa đi thôi. Dù cho cô có bắt chước như thế nào thì đều cũng không giống được đâu.”
Hắn nói gì, cô quả thực không hiểu, bát canh do đích thân cô nấu có vấn đề gì sao?
Đột nhiên một cảm giác nhợn ở cổ họng trào đến, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Phó Nhược Hằng nhìn thấy cô như vậy, trong lòng cũng không khỏi lo lắng.
“Cô làm sao vậy? Nhìn tôi khiến cho cô cảm thấy ghê tởm đến như vậy sao?”
Trình Ý vuốt vuốt ngực đi ra, khó xử nhìn Phó Nhược Hằng. Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa.
“Có lẽ là do bị đầy bụng thôi. Ngày mai anh cho tôi đến bệnh viện khám được không?”
Cả tuần nay cấm túc trong căn biệt thự lạnh lẽo này khiến cho cô cảm thấy vô cùng bí bách. Có lẽ đó là lý do vì sao cô lại bị như vậy.
“Vậy để tôi bảo tài xế đưa cô đi.”
“Không cần đâu.”
“Cô nên nhớ cô là vợ của tôi. Tôi không muốn người ta nói tôi đối xử tệ bạc với cô không ra gì đâu.”
“Thì anh có đối xử ra gì đâu.” Cô nói thầm trong miệng nhưng vẫn bị Phó Nhược Hằng nghe thấy được. Hắn vội gằn giọng cảnh cáo cô.
“Cô nói cái gì đó. Cẩn trọng lời nói của cô, tôi không muốn ngoài kia bảo tôi lấy một con ngốc về làm vợ.”
Con người của Phó Nhược Hằng cũng thật là giả tạo quá đi, rõ ràng bản thân mình làm chuyện xấu lại sợ người khác ở sau lưng mắng chửi hắn.
“Tôi… biết rồi.” Cô cúi đầu nói.
“Còn không mau đi ngủ đi.”
Cô gật đầu, lại theo thói quen đi đến bên ghế sô pha định nằm xuống. Nhưng còn chưa kịp nằm xuống liền nghe thấy giọng nói của Phó Nhược Hằng vang lên.
“Cô bị như vậy rồi mà còn nằm sô pha sao? Muốn trúng gió chết à?”
Cô không hiểu hàm ý trong câu nói đó của hắn liền nhíu mày khó hiểu. Thấy cô châm chạp lề mề như vậy hắn liền lên tiếng.
“Lên giường mà nằm đi. Giường rộng như vậy, một mình tôi cũng không nằm hết.”
Vậy ý hắn là bảo cô lên giường nằm chung với hắn sao? Cô có nghe nhầm không vậy?
Trình Ý lắc đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn. Hắn biết cô đang sợ hắn, dù sao thì trước đây cũng là hắn không cho phép cô lên giường của hắn nằm, hắn cảm thấy cô không xứng.
“Lên đi, sợ gì? Sợ tôi ăn thịt cô sao? Nếu như tối nay tôi mà động vào cô, tôi làm con chó.”