Lúc này, mọi người mới biết lý do vì sao Trình Ý lại xuất hiện ở đây. Không ngờ bẵng đi hai năm biến mất khỏi Phó Nhược Hằng, cô lại tạo dựng được sự nghiệp riêng rực rỡ như vậy. Bây giờ thì cô cần gì phải dựa vào việc trở thành mợ Phó để quay về bên cạnh Phó Nhược Hằng.
Phó Nhược Hằng cũng hạ giọng thông báo.
“Mọi người cũng không còn xa lạ gì với cô Tracy Trình Ý đây nữa. Bỏ qua những chuyện trước đây, từ ngày hôm nay cô Tracy sẽ chính thức trở thành nhà thiết kế chính trong dự án mới của công ty chúng ta. Mọi người hãy cùng nhau hợp tác vui vẻ.”
Thực sự có thể vui vẻ sao? Bọn họ nhìn sắc mặt u ám của Phó Nhược Hằng cũng biết được, Trình Ý vừa đến đây là để làm khó hắn ta, sau ngày hắn có thể cười vui vẻ nói chuyện với vợ cũ sao?
Nếu biết trước có ngày hôm nay sao lúc trước lại tàn nhẫn quá làm gì?
Đúng là tạo nghiệp mà!
Mọi người ngoài mặt đều tươi cười vỗ tay, Trình Ý cũng mỉm cười, sau đó bình tĩnh nói:
“Trước đây tôi là ai không quan trọng, quan trọng là bây giờ tôi không còn là người đó nữa. Ai cũng mong muốn bản thân trở nên tốt hơn, lần này tôi được ngài Richard phân phó trở thành nhà thiết kế chính trong dự án toàn cầu lần này. Tôi chỉ lưu lại đây một tháng thôi, sau một tháng này tôi sẽ rời khỏi nơi này, không làm phiền đến mọi người nữa. Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ trong một tháng này.”
Sau đó lại thêm một tràng pháo tay nữa vang lên.
Không biết có ẩn ý gì hay không, chỉ thấy ánh mắt cô chạm phải con ngươi bạc lãnh của Phó Nhược Hằng.
Nghe cô nói chỉ lưu lại có một tháng, trong lòng Phó Nhược Hằng đột nhiên có cảm giác hụt hẫng. Bởi vì hắn biết, lần này cô sẽ đi thật, giống như cô đã làm hai năm trước.
Hắn trước kia còn cho rằng sau khi cô ly hôn, không có tiền của Phó gia, cô tuyệt đối sẽ không sống nổi, chỉ vài ba ngày sẽ quay lại bám lấy hắn như trước.
Chỉ là lần này hắn đợi một tuần, hai tuần, một tháng… một bóng dáng của cô cũng không có. Hắn mới bắt đầu phát hoảng, lần này hắn mới biết cô đi thật rồi, cô không cần hắn nữa. Hắn lại điên cuồng tìm kiếm cô.
Nhưng giờ đây cô đang trước mặt hắn, trong lòng cô lại tràn ngập oán hận, hắn lại chẳng cách nào mở lời được. Giữa bọn họ chắc chắn sẽ chẳng bao giờ ngồi xuống nói chuyện nhẹ nhàng với nhau được.
Nhưng hiện tại là công việc, Phó Nhược Hằng lại là một con người rất lý trí, hắn đương nhiên sẽ không để chuyện tình cảm xen lẫn vào công việc.
Cô hiện tại là nhà thiết kế đặc biệt trong dự án lần này, còn hắn đường đường là tổng giám đốc của Phó Thị. Mọi ân oán xưa cũ kia đều tạm gác lại, ở công ty quan hệ giữa bọn họ chỉ là người hợp tác và nhà đầu tư, không hơn không kém.
Hắn nuốt ngược cơn giận vào lòng, cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng. :))
“Lần này tôi mong cô Tracy sẽ làm tốt buổi trình diễn này. Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Trình Ý cười như không cười nhìn Phó Nhược Hằng.
“Cảm ơn sếp Phó đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ tận lực để tạo nên một tác phẩm hoàn hảo nhất.”
“Có gì cần hỗ trợ thì cô cứ nhắn với tôi.”
Trình Ý chỉ mỉm cười gật đầu, ngài Richard đi đến chỗ hai người mở lời trước.
“Đừng tỏ ra áp lực như vậy chứ. Ngày mai công việc mới bắt đầu mà, hôm nay để tôi mời mọi người một bữa được không?”
Trình Ý vốn dĩ định lên tiếng từ chối. Cô không muốn ở cùng một chỗ với Phó Nhược Hằng. Không phải là cô sợ mình vẫn còn tình cảm với hắn, chỉ sợ hắn lại nghĩ cô vẫn còn chưa từ bỏ được đoạn tình cảm ngu ngốc kia mà bám riết lấy hắn.
Nhưng khi cô chỉ kịp vừa mở lời,
“Tôi…”
Cô còn chưa nói xong, tay của Phó Nhược Hằng đã đặt trên vai cô, ánh mắt gieo xuống con ngươi của cô. Giống như hắn biết cô đang nghĩ gì, vội vàng lên tiếng trước.
“Không phải là cô Tracy nói là không còn để tâm đến chuyện cũ sao? Vậy thì tại sao lại không đi, mọi người ở đây đều đi chung cho vui mà…” đột nhiên hắn ghé sát vào tai cô nói thầm, “Hay là cô sợ mình đi rồi sẽ không kìm lòng được mà tình cũ lại cháy với ai đó?”
Trình Ý trừng mắt nhìn hắn, trong lòng không vui. Tên đàn ông nhỏ mọn này rõ ràng là đang trả thù cô chuyện mới nãy, xem ra hôm nay cô muốn từ chối cũng không được rồi.
Trình Ý gạt tay hắn ra, lạnh nhạt mà đáp lời: “Được, nếu như sếp Phó đây không ngại cùng vợ cũ uống rượu vậy thì tôi có gì phải ngại? Hy vọng lát nữa anh đừng có mà hối hận.”
Khoé môi Phó Nhược Hằng giật giật, nụ cười trên môi lập tức biến mất. Không biết là có phải mấy năm nay cô ra nước ngoài sống phóng khoáng quá, gan cũng to lên nhiều. Cho nên bây giờ mới dám dùng thái độ đó để nói chuyện với hắn.
“Trình Ý, cô được lắm. Để xem tí nữa tôi dạy dỗ cô thế nào?”