Trình Ý bá khí đứng dõng dạc tuyên bố từng câu từng chữ trước mặt Phó Nhược Hằng. Hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ ngạo khí này của cô.
Hắn đột nhiên nhận ra hình như bây giờ hắn không còn tư cách để quyết định cô yêu ai.
Cô đã từng cho hắn rất nhiều cơ hội, cuối cùng lại bị hắn nhẫn tâm giẫm đạp.
Tống Tri Hành nhìn Phó Nhược Hằng, ý cười nhạt hiện lên trong mắt. Trong cuộc chiến này, cậu đã thắng không tốn một chút sức nào. Cho dù chỉ là người để bia đỡ cho Trình Ý trả thù cho chồng cũ, cậu cũng không hối hận.
Bởi vì cậu không muốn giống như cha mình, bỏ lỡ người mình yêu, càng không muốn khiến người con gái của mình phải rơi nước mắt.
Đó là sự khác nhau giữa Tống Tri Hành và Phó Nhược Hằng.
Trình Ý bước ngang qua hắn, Phó Nhược Hằng đột nhiên nắm lấy cổ tay cô giữ lại, giọng nói không giấu được vẻ tức giận.
“Trình Ý, rõ ràng trước đây em đâu có như thế này.”
“Vậy thì tôi phải như thế nào? Làm một con ngốc nhìn chồng mình và tình cũ lên giường với nhau không trách móc hay là để mặc cho anh chà đạp lên thân thể?”
Phó Nhược Hằng bị nói đến tối sầm mặt mũi lại.
“Tôi xin lỗi.”
“Thật may là bây giờ tôi không còn là Trình Ý yêu anh đến ngu muội kia nữa rồi. Phó Nhược Hằng, nếu như đã không thương thì xin đừng vấn vương, bởi vì chữ “thương” nó nặng lắm, phải dùng cả một đời để trả. Trình Ý tôi cũng rất tham lam, không muốn phải chia sẻ bất cứ thứ gì với người khác. Càng không muốn cùng người phụ nữ khác tranh nhau bãi rác.”
Cô, sợ gì mà không nói?
Cô bây giờ đã chẳng còn là Trình Ý nhu nhược của trước đây rồi.
Trình Ý cứ thế hiên ngang bỏ mặc Phó Nhược Hằng đứng đó như trời trồng mà bỏ đi. Đến cửa công ty cô mới phát hiện Tống Tri Hành đang đi theo mình.
“Cậu đi theo tôi làm gì? Không bận đi làm à?”
Lúc này Tống Tri Hành mới chỉ xuống dưới, “Rõ ràng là chị nắm tay tôi lôi đi mà.”
Lúc này Trình Ý mới bừng tỉnh, phát hiện mới nãy bản thân trong lúc tức giận đã lôi theo Tống Tri Hành, cô vội buông tay cậu ra.
“Vậy sao cậu không lên tiếng?”
“Tôi sợ chị buồn. Lúc nãy nhìn gương mặt tức giận của chị tôi thấy sợ thật đấy.”
“Cậu thấy quá khứ của tôi rồi đấy. Cũng nhìn thấy chồng cũ của tôi không phải là người dễ đối phó đâu, bây giờ suy nghĩ lại chuyện theo đuổi tôi vẫn còn kịp đấy.”
Trước lời nhắc nhở của Trình Ý, Tống Tri Hành lại một lần nữa cười nhạt, bỏ ngoài tai tất cả.
“Chị không cần phải khuyên tôi đâu. Bởi vì tôi sẽ không đổi ý đâu. Những chuyện tôi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Đừng nghĩ tôi họ Tống nên nghi ngờ sự chân thành của tôi.”
Tống Tri Hành không phải không biết Trình Ý đang lo lắng điều gì. Cô lo lắng chuyện Tống Tri Hành là con trai của Tống Dịch, sợ bản thân lại một lần nữa lặp lại vết xe đổ của cuộc hôn nhân trước đây.
Câu nói này của Tống Tri Hành một lần nữa đánh tan những gì Trình Ý nghi ngờ.
“Cho tôi chút mặt mũi đi. Đừng từ chối nữa nhé, dù sao thì tôi cũng đẹp trai hơn Phó Nhược Hằng mà.” Tống Tri Hành bất ngờ cúi xuống ghé sát vào mặt cô, gương mặt cún con nài nỉ.
Trình Ý cũng bó tay, cảm thán trước độ đầu đá của Tống Tri Hành. Dường như khuyên cậu ta từ bỏ là chuyện không thể nào.
“Cậu đó, đứng đắn chút đi.”
“Vậy thì chị làm bạn gái tôi đi.”
Nhưng cảnh này đã bị các đồng nghiệp khác nhìn thấy, có người còn chụp lại nữa. Bọn họ không ngờ Trình Ý sau khi ly hôn với Phó Nhược Hằng lại có thể quen được bạn trai nhỏ tuổi đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc vậy.
So sánh với Phó Nhược Hằng thì cũng một chín một mười.
Đến mấy cô gái ở gần đó đi qua còn bị cậu thu hút. Đóa hoa cao lãnh như Phó Nhược Hằng bọn họ nhìn đã phát chán rồi, còn cảm giác tươi mới như cậu đúng là khiến cả công ty phát sáng.
“Tôi không thích bị nói là mẹ của người yêu.”
Tống Tri Hành thấy mọi người ở bên kia đang hóng chuyện liền vẫy vẫy tay đi đến.
“Chào mọi người, tôi là bạn trai của Trình Ý.”
Trình Ý liền trừng mắt nhìn cậu ta huých cho một cái ngay bụng, “Cậu nói điên nói khùng gì vậy?”
Mọi người liền đi đến, nhìn thái độ thân mật của bọn họ mà trêu đùa, “Trình Ý, cô có bạn trai đẹp trai như thế này sao không giới thiệu cho chúng tôi biết?”
Tống Tri Hành thấy như vậy, càng thêm nở mũi, đứng kề sát bên Trình Ý, áp đầu mình tựa vào đầu cô như thể một cặp.
“Mọi người thấy cô ấy có giống mẹ của tôi không?”
“Không giống, Trình Ý trẻ thế này kia mà, lại còn rất xinh đẹp. Đúng là cô ly hôn với Phó tổng là quyết định đúng đắn đó. Bây giờ nhìn vừa trẻ ra, vừa có bạn trai ngon hơn hẳn Phó Nhược Hằng nữa. Chúng tôi ủng hộ cô nha.”
Mấy lời này bị Phó Nhược Hằng ở phía sau đi vào nghe thấy được. Không thể không nói mấy lời này nói rất hay khiến Phó Nhược Hằng tức đến như không nói nên lời.
Hắn hắng giọng, lập tức quát lớn: “Đến giờ làm việc rồi vẫn còn tập trung ở đây, có phải là muốn tôi trừ lương hết tất cả không?”
Tính cách của Phó Nhược Hằng vẫn luôn tệ như vậy.
Sau đó hắn quay sang nhìn Tống Tri Hành, “Cậu còn ở đây làm gì? Đây là công ty tôi, cậu còn không đi đừng trách tôi kêu bảo vệ lôi cậu đi.”
Tống Tri Hành không thèm để ý đến Phó Nhược Hằng, chỉ mỉm cười với Trình Ý, “Tôi đi đã nhé, đừng quên cuộc hẹn tối nay của chúng ta.”
“Được, tôi nhớ rồi.”
“Tôi đi đây chứ để chó hoang cắn người.”
Nhìn Tống Tri Hành rời đi mà Phó Nhược Hằng bóp chặt tay, tức đến đầu nổi đầy gân xanh trên đầu. Thư ký Chu đứng ngay bên cạnh đột nhiên cảm giác có một cảm giác khó tả, đầu Phó Nhược Hằng hình như đã cao lên một chút.
Không phải nói là đã công khai mọc sừng. Nhưng hắn có thể trách ai được, cũng chẳng có tư cách để quản, chỉ có thể giận cá chém thớt mà thôi.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng tản đi, ngay cả Trình Ý cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến hắn. Phó Nhược Hằng cũng lẽo đẽo đi theo sau lưng cô.
Hắn ta hoàn toàn không hề phát hiện từ phía xa có một người phụ nữ đang ngồi trong xe, kéo mũ che đầu, chỉ lộ ra đôi môi đỏ đậm cũng tức không kém gì hắn.
Cô ta nhìn mãi nhưng cũng không nhận ra người phụ nữ Phó Nhược Hằng đang để tâm là ai. Bởi vì chỉ nhìn thấy bóng lưng cao ngạo xinh đẹp của cô, hoàn toàn không nhận ra người đó là Trình Ý.