“Phó phu nhân tương lai, xin lỗi đi! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.”
Lâm Tư Hạ bày ra bộ mặt trái ngược với sự hung hăng mới nãy, đáng thương nắm lấy kéo ống tay áo của Phó Nhược Hằng.
“Em không xin lỗi đâu. Rõ ràng là do cô ta nói muốn quay lại giành anh với em, em chỉ là tức giận nên mới…”
“Mới ra tay đánh người sao? Chẳng lẽ ai trong lúc tức giận cũng giống như cô, giết người rồi lại bảo không cố ý là xong sao?”
Tống Tri Hành nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, không để cậu vào trong mắt thì không sao. Nhưng ức hiếp đến Trình Ý, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua nhất là khi biết được mối quan hệ giữa bọn họ.
Cô ta chính là người phụ nữ đã khiến cho Trình Ý đau khổ hai năm qua, là người phụ nữ đã hại Trình Ý suýt nữa xảy thai, là người đàn bà đã ép Trình Ý phải rời đi trong nhục nhã.
Vì cớ gì, cô ta lại có thể được hạnh phúc như vậy? Thứ hạnh phúc dựa trên nước mắt của người con gái cậu thương.
Cậu nghe thấy những lời nói ngang ngược kia, còn tức giận hơn cả Trình Ý. Ánh mắt sớm đã đục ngầu, tưởng như có thể bóp chết bộ mặt giả tạo của Lâm Tư Hạ.
“Phó phu nhân không biết lý lẽ, chẳng lẽ Phó tổng cũng không biết đạo lý làm người luôn sao?”
Lâm Tư Hạ lúc này vẫn không biết sai, càng hống hách nhìn Tống Tri Hành.
“Nhìn cậu trẻ như vậy, chắc chưa đến ba mươi đâu nhỉ?”
Tống Tri Hành dùng nụ cười chết người đối diện với Lâm Tư Hạ. Cậu không phản bác ngược lại còn thừa nhận.
“Đúng rồi thím, ba ngày nữa mới đến sinh nhật lần thứ hai mươi hai của cháu.”
Tống Tri Hành nghênh mặt gọi Lâm Tư Hạ một tiếng “thím” khiến cho cô ta tức đến đỏ mặt, hàm răng cắn chặt. Phụ nữ ghét nhất chính là ai nói mình già. Cô ta chăm đi spa chăm sóc da như vậy làm sao lại già đến mức ấy.
Cô ta lườm Trình Ý, “Vậy ra cô thiếu thốn đàn ông đến mức dụ dỗ cả con nít sao?”
“Lâm Tư Hạ!” Phó Nhược Hằng gằn giọng quát.
“Không sao, con nít nhưng biết làm chuyện người lớn là được rồi. Còn đỡ hơn nhiều người thiếu thốn đàn ông đến mức giật chồng của người khác mà không biết nhục.”
Mọi người ở đó nghe thấy như vậy liền nhịn không được, chỉ trỏ Lâm Tư Hạ cười chế giễu.
“Trời ơi tưởng sao? Cái thứ tiểu tam giật chồng người khác mà cứ tưởng mình là chính thất còn đánh ghen ngược lại vợ người ta. Đúng là vô liêm sỉ cái thời đại nào cũng có.”
“Đúng là loại trà xanh không ra gì. Thật không ngờ Phó tổng của Phó thị lại không có mắt nhìn người như vậy. Vợ đẹp như vậy mà lại đi ngoại tình với đứa vừa bị què vừa hống hách điêu ngoa như vậy. Cô vợ cũng thật hiền, gặp tôi thì tôi đánh cho nó không thấy ngày mai luôn.”
Nghe thấy mấy lời của mọi người xung quanh, Lâm Tư Hạ càng thêm tức giận, cô ta nghiến răng, quay lại quát lớn, “Im miệng đi! Các người biết cái gì mà nói? Người anh Nhược Hằng yêu là tôi, trong tình yêu, kẻ không được yêu mới chính là người thứ ba, nghe rõ chưa?”
Chát!
Cô ta còn chưa nói xong đã nhận ngay một cú tát vào mặt. Người đánh lần này không ai khác chính là Phó Nhược Hằng. Toàn thân Phó Nhược Hằng tỏa ra một hơi thở lạnh băng khiến cho Lâm Tư Hạ không nhịn được liền run rẩy.
“Cô nói xong chưa? Nói xong rồi im miệng cho tôi. Cô làm tôi chưa đủ mất mặt hay sao?”
Cô ta nhìn người đàn ông tuyệt tình trước mặt, nhất thời không chống đỡ nổi, “Nhược Hằng, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ?”
Phó Nhược Hằng không thèm quan tâm đến cảm nhận của Lâm Tư Hạ, trong đáy mắt hắn lạnh băng. Từ khi nào Lâm Tư Hạ lại biến thành người phụ nữ chanh chua không có điểm dừng như vậy?
Nhìn Trình Ý dựa vào lồng ngực Tống Tri Hành, tâm trạng của Phó Nhược Hằng nổi sóng chập trùng. Thì ra trước đây cô chưa từng gạt hắn, Lâm Tư Hạ hoàn toàn chẳng phải người phụ nữ tốt đẹp gì.
Trước đây cô ta bày ra vẻ mặt đáng thương trước mặt hắn, liên tục nói Trình Ý bắt nạt mình, hãm hại mình. Lời nào là thât, lời nào là giả? Nhất thời hắn không thể phân định được.
Chẳng qua là trước đây hắn chỉ cần nghĩ đến việc khiến cho Trình Ý đau khổ, hắn liền sẽ làm. Sau này mới phát hiện, cô đau khổ, hắn lại chẳng vui vẻ gì? Bây giờ thấy hối hận, giống như cô đã nói, vốn dĩ chẳng còn đến lượt hắn che chở cho cô.
Tống Tri Hành tuy nhỏ tuổi nhưng cậu lại là một người đàn ông đáng tin cậy, có thể che chở và bảo vệ Trình Ý.
Từ ánh mắt dịu dàng mà Tống Tri Hành dành cho Trình Ý, Phó Nhược Hằng có thể nhìn ra được tâm ý của cậu. Hắn biết được cảm giác đứng nhìn người khác quan tâm cô đau như thế nào.
Hắn chỉ là chưa từng nhận ra, mình đã yêu cô từ khi nào.
“Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi em.” Giọng nói hắn trầm thấp, nhìn về phía cô.
Tống Tri Hành càng ôm chặt lấy eo cô, giống như khẳng định chủ quyền, “Không cần đâu. Bảo vệ mời Phó tổng và Phó phu nhân rời khỏi đây đi.”
“Cậu nghĩ cậu là ai mà đuổi chúng tôi đi. Tôi nói cho cậu biết anh ấy là Phó tổng của Phó thị, một gia tộc danh tiếng ở Bạch Thành.”
Tống Tri Hành chỉ cười khẩy, “Hắn ta chỉ là tổng giám đốc, có gì mà huênh hoang? Vậy cô có từng nghe qua Tống thị chưa? Tôi là người tài trợ cho chính phủ xây dựng thành phố này đấy.”
Lâm Tư Hạ trong đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Chẳng lẽ cậu là chủ tịch của Tống thị sao?”
Sau đó cô ta lại liên tục lắc đầu, “Không thể nào! Sao chủ tịch của Tống thị lại có thể trẻ như vậy chứ?”
Thì ra trung tâm thương mại này là của Tống thị. Không chỉ có Lâm Tư Hạ kinh ngạc không tin mà ngay cả Phó Nhược Hằng cũng không dám tin.
Cô lại có chỗ chống lưng lớn như vậy.
Hắn từng nghe nói qua về vị chủ tịch mới về nước này. Cậu ta tuy là kế thừa tài sản do cha mình sau khi chết để lại giống như hắn nhưng tài năng không ai là không biết. Năm ngoái còn giành được giải thưởng Noben Hòa Bình nữa.
“Tôi không giàu nhưng gia đình tôi giàu, được chưa?”
Bảo vệ nhanh chóng đi vào, lôi Lâm Tư Hạ đi ra.
“Các người buông tôi ra! Các người muốn làm gì? Tôi không đi! Các người đang ức hiếp người khác.”
Trình Ý tiến đến trước mặt cô ta, ở trước mắt Phó Nhược Hằng thẳng tay tát cho cô ta một cái vào mặt.
“Cái tát này là cô nợ tôi! Trình Ý tôi bây giờ chẳng phải là người để cho cô tùy tiện ức hiếp nữa. Tôi có ơn sẽ trả, có thù tất báo. Lâm Tư Hạ, nếu như cô đã thích nhặt lại người đàn ông tôi từng xài, vậy thì cô cứ giữ lại mà dùng đi. Tôi không cần.”
“Trình Ý, cô…”
Phó Nhược Hằng cũng nhục mặt đi đến lôi cô ta đi ra ngoài. Trước khi đi, Lâm Tư Hạ vẫn không quên để lại mấy lời khiêu khích.
“Trình Ý, cô chờ đó cho tôi! Cô đừng tưởng cô có người chống lưng mà cô đắc ý. Tôi và anh Nhược Hằng sẽ làm đám cưới vào ngày mười lăm tháng này, cô có dám đến hay không?”
Ngày mười lăm tháng sáu, trong ngực Trình Ý truyền đến cơn đau loáng thoáng. Không biết có phải là Phó Nhược Hằng cố tình hay không, lại sắp xếp ngày kết hôn vào hôm đó. Đó rõ ràng là ngày sinh nhật của cô, lại là ngày hắn hạnh phúc nắm tay người con gái hắn yêu tiến vào lễ đường.