Vương Phủ Uyển là một trong những câu lạc bộ cao cấp ở Trung Hải. Giống như tên gọi, nơi này từng là phủ đệ riêng của một vị Vương gia, từ khi xây dựng đến nay đã trải qua hơn hai trăm năm lịch sử, được bảo tồn hoàn hảo.
Bên trong tường gạch ngói xám là vẻ xa hoa mê đắm lòng người, người thường khó mà thấy được. “Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.”
Hà Tư Ca khẽ lẩm bẩm một câu, ngắm mình trong gương rồi tùy ý vén mái tóc dài lên.
Cô trà trộn vào trong này với thân phận bạn nhảy, cơ hội có hạn, nhất định phải nắm thật chắc. Trang phục của bạn nhảy là sườn xám cách tân quyến rũ gợi cảm, hai vạt áo xẻ cao, chỉ cần vô ý chút là sẽ lộ ra hai bắp đùi thon dài trắng như tuyết.
Hà Tư Ca cực kỳ nghi ngờ, không biết khách ngồi phía dưới sân khấu là xem nhảy múa hay đang ngắm da thịt. Có điều những chuyện này đều không quan trọng. Đối với cô mà nói, tối hôm nay, mục tiêu duy nhất của cô là người đàn ông tên Phó Cẩm Hành. Hắn đang tiếp đãi mấy khách hàng quan trọng ở đây, cả đoàn người không hề gọi thêm phục vụ ngoài, đi thẳng vào phòng đã đặt. Nghe đồn, Phó Cẩm Hành không gần phụ nữ. Nghe đồn, Phó Cẩm Hành đã sớm có hôn ước.
Nghe đồn, Phó Cẩm Hành thủ đoạn ác liệt, không nhận người thân, giết người không chớp mắt.
Nghe đồn... Có quá nhiều lời đồn đại về Phó Cẩm Hành, tất cả đều không biết là thật hay giả.
Hà Tư Ca nhanh chóng thay bộ áo dài cách tân trên người ra, đổi thành áo sơ mi trắng và chân váy màu đen, kết hợp với tất da cùng giày cao gót, chỉ chớp mắt đã đổi thành phong cách ăn mặc nữ tính. Đây là kế hoạch mới thay đổi của cô, nếu như cô ăn mặc diêm dúa loè loẹt, rất có thể còn chưa kịp sờ đến một sợi tóc của Phó Cẩm Hành thì đã bị đuổi ra ngoài rồi. Thoa thêm một lớp son tông trầm, Hà Tư Ca cong môi đẩy cửa nhà vệ sinh nữ, sải bước ra ngoài.
Phòng VIP.
Hà Tư Ca hít sâu một hơi, gõ cửa.
Một người đàn ông trông giống trợ lý đi ra mở cửa: “Cô tìm ai?”
Hà Tư Ca thò đầu nhìn vào bên trong.
Có bốn năm người đàn ông đang ngồi trên sô pha, cô lập tức nhận ra ngay, người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở góc trong cùng chính là Phó Cẩm Hành.
Nhìn hắn không khác gì trong ảnh.
Hà Tư Ca thu hồi tầm mắt lại, cố gắng bình tĩnh hết sức, nói: “Tôi tìm anh Phó, hạng mục hợp tác liên quan đến mảnh đất của chính phủ thành phố, công ty chúng tôi vẫn muốn tham gia tranh đấu thêm...”
Đây là chuyện cô thuận miệng bịa ra, Phó thị vừa mới giành được một mảnh đất, rất nhiều công ty đều muốn hợp tác. Phó Cẩm Hành nhướng mày: “Cô là người của bất động sản Khang Đạt?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền vào tai, Hà Tư Ca ngẩn ra.
Cô không ngờ giọng người đàn ông này lại hay như vậy! Chỉ ngẩn ra một chút vậy thôi, đối phương đã mất kiên nhẫn: “Tôi nói rồi, tư chất của quý công ty chưa đủ, vẫn chưa đạt được yêu cầu để hợp tác với Phó thị.” Nghe thấy Phó Cẩm Hành nói vậy, trợ lý định đóng cửa lại.
Quyết định nhanh chóng, Hà Tư Ca vội vàng dùng khuỷu tay chặn lấy cửa phòng, nói nhanh: “Xin cho tôi một cơ hội, ba phút thôi, không, một phút là được rồi!” Bàn tay giơ lên của cô cầm một tập tài liệu màu đen, là một trong những đạo cụ Hà Tư Ca chuẩn bị từ trước.
Không ngờ Phó Cẩm Hành lại thật sự nhận nhầm cô là giám đốc ngoại giao do bất động sản Khang Đạt cử tới!
Chó ngáp phải ruồi. Hà Tư Ca không nhịn được thẩm vui mừng trong lòng, thuận nước đẩy thuyền.
“Được rồi. Các vị, tôi xin phép một chút.” Phó Cẩm Hành trước giờ không nể mặt người khác lại nhất thời mềm lòng. Hắn hơi do dự, nói với khách hàng xung quanh một tiếng rồi đứng lên đi ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, trong hành lang yên tĩnh chỉ còn lại Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca. Đứng đối diện với hắn, Hà Tư Ca cảm nhận được áp lực vô hình to lớn. Cô mở miệng nhưng lại không nói được ra lời.
Người đàn ông này thật cao!
Khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa quyện cùng với mùi nước hoa bạc hà nam tính trên người hắn.
“Năm mươi giây.”
Phó Cẩm Hành nói khẽ.
“A?”
Hà Tư Ca đờ người ra. “Cô chỉ còn bốn mươi lăm giây.”
Phó Cẩm Hành có chút không vui.
Hắn thật sự không hiểu tại sao Khang Đạt lại cử một người phụ nữ non nớt như vậy đến bàn chuyện làm ăn với mình. Cô đã được hai mươi tuổi chưa? Hắn rất nghi ngờ.
Mặc dù cô mặc đồ công sở, búi tóc, còn thoa son môi màu trưởng thành, nhưng căn bản không che giấu được sự hoang mang nơi đáy mắt!
“Bốn mươi giây.” Phó Cẩm Hành đột nhiên cười.
Giây kế tiếp, hắn đã không cười được nữa.
Bởi vì Hà Tư Ca kiễng hai chân lên, chủ động hôn lên môi hắn! Phản ứng đầu tiên của Phó Cẩm Hành là đẩy cô gái điên này ra. Thế nhưng lúc hai tay hắn vô tình chạm phải da cô, xúc cảm nhẵn mịn tinh tế không thể tưởng tượng nổi làm cho hắn lập tức đắm chìm trong đó.
Càng không cần nói tới, Hà Tư Ca vẫn đang liều mạng khiêu khích, dùng đầu lưỡi vừa thơm vừa ngọt ra sức tiến vào khoang miệng hắn! Hai cánh môi nhỏ nhắn của cô vừa mềm vừa ngon miệng. Phó Cẩm Hành hít một hơi khó khăn, đổi thành thế chủ động.
Hắn giơ một tay ra đặt lên gáy Hà Tư Ca, khẽ tăng thêm sức. Nhận ra được lúc cô hôn có chút vụng về, tâm tình của Phó Cẩm Hành lại tốt lên một cách khó hiểu, bắt đầu chủ động dạy cô. Đến lúc hắn buông cô ra, Hà Tư Ca đã thở hổn hển, đôi mắt ướt long lanh.
Phó Cẩm Hành dùng tay đùa nghịch lọn tóc rơi trên vai cô, cười như không cười hỏi: “Ai phái cổ đến đây?”
Hà Tư Ca gần như đã không thể suy nghĩ được gì nữa. Cô thầm hối hận, mình không nên đùa với lửa. Cái công ty kia tên là gì nhỉ?
Khang gì đó?
Cô đang suy nghĩ, Phó Cẩm Hành lại một lần nữa mở miệng: “Quay về nói với sếp của cô, tôi nói không được là không được, mỹ nhân kế không có tác dụng với tôi.”
Có điều, nói xong câu cuối cùng, đáy lòng hắn lại hơi run lên.
Thật sự không có tác dụng sao? Nụ hôn vừa rồi khiến hắn rất hài lòng. Tươi mát, thơm ngọt, rất mê người, khiến đàn ông muốn ngừng mà không được.
“Anh Phó, chào anh, tôi là Nhan Nhan.”
Hà Tư Ca bày ra thân phận giả của mình, cố gắng hết sức kéo dài thời gian. Cô vô cùng thấp thỏm, không biết liệu có thể thành công hay không. “Ổ. Nhan Nhan.”
Phó Cẩm Hành đáp lại một tiếng theo bản năng.
Hắn đột nhiên phát hiện ra, hình như đầu óc mình trở nên hơi chậm chạp.
Không chỉ như vậy, Phó Cẩm Hành cảm thấy khoang miệng tê tê, trước mắt cũng dần dần tối đi.
“Anh Phó?”
Thấy ánh mắt hắn bắt đầu hơi rời rạc, Hà Tư Ca cực kỳ hưng phấn. Cô thử đến gần Phó Cẩm Hành, bám một tay lên cánh tay hắn.
Quả nhiên, hắn không cự tuyệt, còn thuận thể dựa vào cô.
Có hiệu quả rồi!
Nhìn trước nhìn sau, xác nhận không có ai, Hà Tư Ca đỡ Phó Cẩm Hành bước nhanh vào thang máy, đi thẳng đến phòng khách sạn.
Lúc lấy thẻ mở cửa phòng ra, tay cô cũng run lên!
Khó khăn kéo người đàn ông đã không còn tỉnh táo lên giường lớn trong phòng, Hà Tư Ca mệt mỏi trán đầy mồ hôi.
Nhưng cô không rảnh mà nghỉ ngơi được, cô lập tức cởi hết quần áo của Phó Cẩm Hành ra. Đây là lần đầu tiên trong đời Hà Tư Ca nhìn thấy cơ thể trần trụi của đàn ông, khó tránh được xấu hổ, hai má cô nóng rực lên.
Lấy điện thoại di động ra, cô bắt đầu chụp khắp mọi hướng! Suy nghĩ một chút, Hà Tư Ca lại xé hết mấy gói đồ đặc biệt ở đầu giường ra, để cho bọn chúng nhìn như vô tình xuất hiện ở trong ống kính.
Để tăng thêm hiệu quả chân thật, cô nghiến răng cởi hai nút áo sơ mi của mình, kéo xuống đến bả vai, để lộ ra xương quai xanh và cánh tay xinh đẹp. Cuối cùng, Hà Tư Ca ôm lấy bả vai Phó Cẩm Hành, chụp một bức ảnh không lộ mặt với hắn. Đúng lúc cô chuẩn bị rời đi, Phó Cẩm Hành đáng lẽ nên mê man lại đột nhiên mở miệng nói: “Cô muốn ngủ với tôi?”
0966505329Duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-03-05 17:38:40
ruby1976Đọc 1/2 truyện xong thấy phí cả thời gian. N9 kiểu thiếu i ot mà cả già lẫn trẻ đều mê say. - sent 2022-11-07 23:45:09
Phương Thu1657585022Mới đầu đọc cũng hay đấy , nhưng càng về sau càng ghét nữ chính cảm giác đell có đầu óc. Tác giả buff nữ chính quá đà =)) Chính thức dừng 1 nửa khi đọc bộ này - sent 2022-08-11 00:45:56
zhuangpeii1121giải quyết xong hoắc gì gì đấy là chương nào thế mng - sent 2021-10-30 11:53:32
tieuduong123456789haiz vẫn là cái cảm giác sau khi đọc xong bộ truyện, truyện khá hay nhưng vẫn tiếc cho MKN kết HE mà không vui nổi huhu :(( - sent 2021-08-10 16:33:49