Nhất kiến chung tình? Bốn chữ này đối với cô mà nói, quả thực quá xa lạ.
Sống hai mươi mấy năm, Hà Tư Ca chỉ nhìn thấy nhất kiến chung tình giữa nam và nữ trong phim hoặc là trong tiểu thuyết, mà ở trong cuộc sống, cô luôn cho rằng đó chẳng qua là thấy sắc nảy lòng tham.
“Đừng nói đùa nữa, tôi mệt rồi.” Cô có chút hoảng hốt, sợ Phó Cẩm Hành lại nảy ra cái ý nghĩ quỷ quái gì. Ngộ nhỡ mình tin thật, hắn sẽ ha ha cười lớn, châm biếm cô mộng tưởng hão huyền, há chẳng phải là chút tôn nghiêm tối thiểu cũng sẽ không còn à?
Mặc kệ cơn đau trên chân, Hà Tư Ca định rút chân mình lại, về phòng trước.
Không ngờ, Phó Cẩm Hành dùng sức kéo cô lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Em tưởng là nói ra lời như này đối với anh dễ lắm sao? Hà Tư Ca, sự kiêu ngạo của anh cũng không ít hơn em đâu!”
Cô theo bản năng khựng lại, ngơ ngác nhìn hắn. Không đợi Hà Tư Ca có phản ứng, Phó Cẩm Hành nhanh chóng đứng dậy, đè cô lên tường. Nửa thân trên của hắn ép lại gần cô, một tay nâng cằm cô lên, mạnh mẽ hôn xuống! Bọn họ không phải lần đầu tiên hôn môi, thậm chí, đây cũng không phải là nụ hôn đầu tiên tối nay của bọn họ. Nhưng Hà Tư Ca lại không có cách nào kiềm chế được mà run lên, răng cô cũng run rẩy, suýt nữa cắn phải môi Phó Cẩm Hành.
Hắn bật cười: “Em nhiệt tình quá đấy, bà Phó.”
Cô muốn đáp trả không phải như vậy, nhưng giải thích thể nào cũng không nói ra được. Trên thực tế, ngay cả một âm tiết Hà Tư Ca cũng không thốt ra được.
Lưng cô dán vào bức tường lạnh buốt, trước mặt là bộ ngực nóng bỏng của Phó Cẩm Hành, nhiệt độ cơ thể của hắn rõ ràng cao hơn một chút, nóng đến nỗi Hà Tư Ca có một loại cảm giác hoa mắt choáng váng.
“Không phải nhật kiến chung tình, em nghĩ anh thật sự không nhìn ra em là một kẻ tay mơ, căn bản không thể nào là người bất động sản Khang Đạt phái đến đàm phán với anh sao?”
Phó Cẩm Hành dùng cánh tay và đôi chân dài nhất Hà Tư Ca trong lòng mình, để cô chỉ có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không thể nhúc nhích, càng không thể chạy trốn.
Lúc nói lời này, khóe miệng hắn hơi cong lên.
Xem ra, tâm tình Phó Cẩm Hành không tệ.
Hà Tư Ca hơi khựng lại, biểu tình trên mặt rõ ràng là kinh ngạc xen lẫn hoảng hốt: “Không phải là anh nói, lúc đó tôi ngụy trang thành nhân viên công ty đó, chủ động đi tìm anh sao...”
Cô mím môi, trong mắt lướt qua một tia không vui: “Phó Cẩm Hành, có phải là anh lại lừa tôi không?” Hắn cúi người hôn lên môi cô một cái, quyến luyến không muốn rời xa, lại hôn cái nữa, lúc này mới trả lời: “Anh không lừa em, em mặc sơ mi trắng váy đen, đi giày cao gót, nhìn như đến bàn vấn đề mảnh đất kia với anh.”
Phó Cẩm Hành híp mắt lại, dường như lại nhớ đến cảnh tượng lúc đó... Trong phòng VIP, mùi rượu và thuốc lá khiến hắn đau đầu, nhưng vì làm ăn, hắn chỉ có thể kiềm chế sự bực bội trong lòng.
Có người gõ cửa phòng, trợ lý mở cửa ra, Phó Cẩm Hành ngồi ở trên sô pha thấy ngay một người phụ nữ đứng ở cửa. Không, chính xác hơn, phải là một cô gái mới đúng. Trẻ tuổi mà xinh đẹp, vẻ mặt còn có một chút hoảng hốt.
Hắn gần như lập tức sim gương mặt đó, thậm chí sau khi cô nói rõ ý đổ, hắn còn phá lệ đồng ý, cho cô một phút.
“Tôi... vậy tại sao anh không vạch trần chiêu lừa bịp của tôi?”
Nghe ra, hình như mình thật sự có thể làm ra chuyện như vậy, Hà Tư Ca không nhịn được hơi nhụt chí, trách Phó Cẩm Hành. “Bởi vì anh muốn hẹn em hôm sau ra ngoài ăn cơm, ai ngờ, em lại to gan như vậy, anh vừa mới đi ra, em đã chủ động hôn anh.” Phó Cẩm Hành gian xảo chớp mắt, trong ánh mắt tràn đầy ý cười. Không sai, cô gái này lại chủ động làm chuyện hắn muốn làm! “Đáng tiếc là...” Hắn khẽ họ một tiếng, vẻ mặt trở nên nặng nề: “Đợi anh ý thức được không đúng, anh đã đứng không vững rồi.”
Nói ra, chuyện này dù sao cũng là mình không hợp đạo lý trước, nhắc lại chuyện cũ, trên mặt Hà Tư Ca cũng khó tránh khỏi thoáng qua một chút lúng túng.
“Tôi... có lẽ tôi bị Đỗ Uyển Thu khiêu khích, tin lời nói dối của bà ta, thật sự không muốn kết hôn với anh, cho nên mới...”
Cô ấp úng nói.
Thật ra, nói một cách công bằng, cô cũng không sai. Cô gái mười tám tuổi nào có thể chấp nhận thao túng như vậy, vì lợi ích gả cho một người đàn ông hoàn toàn không quen, hơn nữa đối phương lại làm đầy việc xấu, tiếng tăm bê bối?
“Anh chỉ có thể nói, cái thuốc bạn thân em đặc chế đó, thật sự rất lợi hại.”
Phó Cẩm Hành nửa đùa nửa thật nói một câu, sau đó, hẳn dang hai tay ra, bể Hà Tư Ca lên, đi thẳng đến sô pha. Cô khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng ôm chặt cổ hắn, sợ bị ngã xuống. Đặt Hà Tư Ca lên sô pha, Phó Cẩm Hành đi rửa tay, sau đó lấy hòm thuốc gia đình ra, tìm cồn khử trùng và bông, cẩn thận kiểm tra bọng nước trên chân cô.
“Đều tại anh.” Cô buồn bực nói.
Lúc đó không phải là vì thể hiện mình đoạn tuyệt thoải mái, cho nên ngay cả xe cũng không lên, quay đầu liền đi sao.
Kết quả thì sao, mặc dù chỉ có khoảng hai ba trăm mét thôi, nhưng vẫn bị cọ thành một bọng nước lớn!
“Cổ nhịn chút, anh phải đẩy hết nước ta mới có thể nhanh khỏi. Em đợi chút, đợi anh đếm đến ba, sau đó...”
Còn chưa dứt lời, Phó Cẩm Hành đã nhanh nhẹn chọc vỡ cái bọng nước đó, trực tiếp dùng bông tẩm cồn khử trùng.
“Anh...”
Hà Tư Ca tức giận đấm hắn: “Sao anh không để em chuẩn bị tâm lý hả!” Hắn cười: “Phải đánh bất ngờ chứ, em xem, không đau nữa, có phải không?” Hà Tư Ca nhìn thấy người đàn ông trước mặt quỳ một chân bên cạnh sô pha giống như vừa rồi, nâng chân mình lên, động tác dịu dàng, ánh mắt quyến luyến. Cô ngẩn ngơ, là đang nằm mơ sao?
Phó Cẩm Hành thu hồi ánh mắt, cúi đầu lau vết thương, tiếp tục thong dong nói: “Chuyện lễ phục, bởi vì chưa đủ chứng cứ, anh chỉ có thể tạm thời đè nén xuống, nhưng không có nghĩa là anh sẽ tha cho Trương Tử Hân.”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Hủy bỏ hai giải thưởng lớn hôm nay, anh vốn là muốn trừng phạt cô ta một chút, dễ hợp dễ tạn. Nhưng cô ta lại hận em, cứ phải đến đây ầm ĩ, vậy thì đừng trách anh không niệm tình xưa.”
Dứt lời, vẻ mặt Phó Cẩm Hành u ám hơn.
Từ trước đến nay hắn không phải người lương thiện gì, làm việc vĩnh viễn đều cân nhắc lợi ích, cho nên, lần này Trương Tử Hân đã thật sự mạo phạm đến vảy rồng của Phó Cẩm Hành rồi. Cẩn thận dán băng cá nhân cho Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành thu dọn đồ đạc, đứng lên. Hắn đột nhiên ngượng nghịu, ánh mắt cũng có chút lay động: “Ừm, những lời vừa rồi... em biết là được rồi, đừng có nói ra ngoài.” Cô ngẩn ra: “Hả?” Qua mấy giây, cuối cùng Hà Tư Ca cũng hiểu ra: “À, nhất kiến chung tình.” Cô cau mày, giọng hung ác: “Này, Phó Cẩm Hành, anh nhất kiến chung tình với em, chẳng lẽ là một chuyện rất mất mặt à?” Phó Cẩm Hành siết tay lại, giơ lên miệng, giả vờ ho một tiếng, rồi mới trả lời: “Ừm, vẫn ổn.”
Hà Tư Ca không chút do dự dùng chân đạp hắn, không ngờ đụng phải vết thương, đau đến nỗi nhếch cả mép.
Không cần nói, nhiệm vụ tối nay tắm cho Hà Tư Ca, lại rơi lên người Phó Cẩm Hành. Càng không cần phải nói, hắn cũng không thiếu được chấm mút một chút. “Em bị xước chân, không phải cụt chân, không cần anh tắm cho em!” Hà Tư Ca giận điên lên, cô đã rất mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng Phó Cẩm Hành lại giống như một con ruồi không đầu, lượn qua lượn lại bên cạnh cô, ý đồ vô cùng rõ ràng. Người đàn ông này rốt cuộc ăn sơn hào hải vị gì mà lớn lên thể, trời vừa tối là thể lực lại tốt đến phát điên! Sáng sớm hôm sau, Hà Tư Ca vẫn đang ngủ đã loáng thoáng nghe thấy Phó Cẩm Hành đang nói điện thoại, giọng rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy. Cô chê phiền, quay người đi. Hắn phát giác ra, cầm điện thoại di động, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ. Đợi Hà Tư Ca hoàn toàn tỉnh táo, cầm điện thoại lên lướt một cái, không nhịn được trợn mắt. Chuyện xảy ra ở buổi lễ trao giải hôm qua lại vẫn chưa hết hot, hơn nữa, còn có chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng hơn... Có người ẩn danh bạ đoán, nói Trương Tử Hân từng đắc tội Hà Tư Ca trước khi buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu, còn bị Hà Tư Ca bắt tại trận.
Thấy người đăng threat này nói đâu ra đấy, cộng đồng mạng càng tin tưởng, người này nhất định cũng có ở hiện trường vào lúc đó, mới biết được tin tức này. Quan hệ trong giới giải trí rắc rối phức tạp, có người lấy được tài nguyên rồi, đồng nghĩa với việc có người không lấy được tài nguyên. Hai năm này Trương Tử Hân tranh giành không ít vẻ vang của bạn cùng nghề, bây giờ tình hình thay đổi, những nghệ sĩ từng chịu thua thiệt kia và công ty quản lý của bọn họ đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Nhất thời, thủy quân hoành hành trên mạng, có nâng có đạp, vô cùng náo nhiệt. “Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu đã nhìn thấy đoạn video lấy Tư Camera, có lẽ đợi bọn họ xem xong, mặt cũng xanh lét.” Phó Cẩm Hành đẩy cửa phòng ra, thấy Hà Tư Ca đã tỉnh, hắn nhẹ giọng nói. Dáng vẻ ngã sấp mặt rồi bò dậy của Hà Thiên Nhu lúc đó rất thảm hại, đủ để trở thành ác mộng lớn nhất trong đời cô ta. Cô bĩu môi: “Nếu như Hà Thiên Nhu còn chạy đến động vào em nữa, em thật sự sẽ không nhịn được rạch mặt cô ta ra!”
Người phụ nữ này cướp đi tình yêu thương của người ba vốn dĩ thuộc về cô, thậm chí còn chim gáy chiếm tổ chim khách, tự cho mình là đại tiểu thư của nhà họ Hà, sống nhiều năm sung sướng như vậy, cũng nên kết thúc rồi!
Gần đây... hình như em rất nóng nảy.”
Nghĩ đến tối hôm qua Hà Tư Ca hung hăng cho người ta một cái bạt tai, lưng Phó Cẩm Hành không nén nổi lạnh lên. Cô nhìn hắn một cái, không nói gì. Quá yếu đuối, sẽ chỉ bị người bắt nạt.
Không ngừng nhượng bộ căn bản không đổi được tôn trọng và yêu thích, Mạnh Nhị chính là một ví dụ sống.
Có lẽ, đến chết bà ấy cũng không biết, người hại chết mình lại là chồng mình! “Sao thế? Hối hận rồi, muốn trả lại hàng à?”
Hà Tư Ca liếc hắn, giọng nói khó chịu.
“Không dám.” Lúc đối mặt với cô, dục vọng ham sống của Phó Cẩm Hành luôn rất mạnh: “Anh đi rửa mặt, chuẩn bị đến công ty...” Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
“Đợi đã!”
Hà Tư Ca vén chăn lên, đi chân trần đến trước mặt hắn, nghiệm mặt nói: “Chắc là anh biết, trước kia em là người tổ chức sự kiện hôn lễ, nếu không phải anh nửa đường xông ra, em cũng sẽ không mất việc. Cho dù như thế nào, anh cũng phải bồi thường cho em!”
Cô thừa nhận, mình có hơi phóng đại sự thật. Cho dù không có Phó Cẩm Hành, một khi cô biết Tưởng Thành Hủ lừa mình, chắc chắn cũng sẽ hoàn toàn rời xa anh ta.
Trung tâm tổ chức tiệc cưới Ái Đô là tài sản của nhà họ Tưởng, Hà Tư Ca không thể nào tiếp tục ở lại nơi đó.
“Được, anh đến cho em là được chứ gì.” Phó Cẩm Hành dứt khoát lột sạch quần áo trên người mình xuống, dang hết tay chân ra, ngã xuống giường: “Đến đi, hôm nay anh đến cho em cả ngày.”
0966505329Duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-03-05 17:38:40
ruby1976Đọc 1/2 truyện xong thấy phí cả thời gian. N9 kiểu thiếu i ot mà cả già lẫn trẻ đều mê say. - sent 2022-11-07 23:45:09
Phương Thu1657585022Mới đầu đọc cũng hay đấy , nhưng càng về sau càng ghét nữ chính cảm giác đell có đầu óc. Tác giả buff nữ chính quá đà =)) Chính thức dừng 1 nửa khi đọc bộ này - sent 2022-08-11 00:45:56
zhuangpeii1121giải quyết xong hoắc gì gì đấy là chương nào thế mng - sent 2021-10-30 11:53:32
tieuduong123456789haiz vẫn là cái cảm giác sau khi đọc xong bộ truyện, truyện khá hay nhưng vẫn tiếc cho MKN kết HE mà không vui nổi huhu :(( - sent 2021-08-10 16:33:49