Nghe vậy, Hà Tư Ca còn tưởng là Phó Cẩm Thiềm thật sự bị mèo hoang quanh quẩn ở gần đây cào. “ Cô lập tức có chút căng thẳng: “Vậy còn ngẩn ra đó làm gì, mau đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng dại đi!” Phó Cẩm Hành thì như ý thức được cái gì, hắn không nói câu nào mà ung dung nhìn Phó Cẩm Thiêm, lại liếc Bạch Hải Đường ngồi ở bên cạnh.
“Không cần phải lo, có người trời sinh chính là da thô thịt dày, ngay cả râu cũng không đâm thủng được, làm sao lại sợ một con mèo hoang cho chút chứ? Vả lại, loại động vật như mèo hoang rất cẩn thận, trừ phi có người trêu chọc, nếu không nó tuyệt đối sẽ không chủ động đi gây hấn”
Bạch Hải Đường liếc Phó Cẩm Thiêm một cái, cười lạnh nói. Cho dù không phải người trong cuộc, nhưng nghe vậy thôi Hà Tư Ca cũng đã hiểu, có lẽ giữa hai người này đã xảy ra hiểu lầm gì rồi. Cô ngồi xuống bên cạnh Phó Cẩm Hành, thăm dò Bạch Hải Đường: “Hải Đường, cậu và Cẩm Thiêm đã gặp nhau trước rồi à?”
Hà Tư Ca nghĩ, Bạch Hải Đường là ân nhân cứu mạng của Phó Cẩm Thiêm, theo lý mà nói, nếu đã từng cứu anh ta một mạng, làm sao còn có thể có thái độ thù địch lớn như vậy?
“Gặp rồi, người đàn ông vừa nãy tớ nói với cậu chính là anh ta.” Vừa rồi lúc vào nhà, Bạch Hải Đường đã tức giận không có chỗ phát tiết, nhân lúc rửa tay đã than phiền với Hà Tư Ca mấy câu. “Hả? Không phải chứ?” Cuối cùng Hà Tư Ca đã hiểu. Cô chỉ đành hòa giải: “Thật ra chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải quan trọng hóa lên thể, chẳng qua là sinh ra một số nghĩa khác trên một đề tài thôi, mọi người nói ra là được rồi.” Nghe vậy, Tần Hiểu Đình ngồi ở bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, không có gì, lúc đó chúng tôi cũng ở bên cạnh, nói mấy câu thôi. Huống hồ Hải Đường của chúng ta không phải người hẹp hòi, cậu ấy luôn rất dễ sống chung.” Tiêu Sở Sở không biết nói chuyện như cô, chỉ không ngừng gật đầu: “Đúng thế.” Hà Tư Ca cười: “Không sai, đợi mọi người tiếp xúc lâu rồi sẽ biết, Cẩm Thiêm cũng thế, anh ấy rất nhiệt tình, lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, anh ấy đã chủ động giúp tôi rồi.”
“Ha ha.”
Hiển nhiên Bạch Hải Đường vẫn cảm thấy tức giận vì lời nói và hành vi của Phó Cẩm Thiêm, không vì mấy câu nói mà thay đổi ấn tượng của mình về anh ta.
Nhưng, Phó Cẩm Thiêm lại cười, anh ta chủ động nhìn về phía Tần Hiểu Đình, nhẹ giọng hỏi: “Rất dễ sống chung? Xin lỗi, thật không nhìn ra.”
Tần Hiểu Đình như bị giật điện bởi nụ cười của anh ta, hai má lại đỏ lên, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát nữa, cô lắp ba lắp bắp nói: “Đúng thế... rất dễ sống chung... ha ha...”
Mặc dù trên mặt Phó Cẩm Thiêm có một vết sẹo nhìn vẫn rất mới khiến khuôn mặt anh ta hơi hung dữ, nhưng người đàn ông này rất đẹp trai, lại là cậu hai của nhà họ Phó, xuất thân danh giá, tuyệt đối là đối tượng yêu thầm cực tốt trong lòng phần lớn phái nữ.
Có điều, chỉ sợ Bạch Hải Đường không phải là một người trong phần lớn phái nữ” rồi. “Anh Phó, anh làm nghề gì thế?” Không ngờ, lúc trái tim Tần Hiểu Đình đang loạn như có con nai con chạy qua, Tiêu Sở Sở trông có vẻ hướng nội điềm đạm nho nhã lại chủ động nói chuyện với Phó Cẩm Thiêm: “Tôi là bác sĩ khoa siêu âm, sinh ra lớn lên ở Trung Hải, nói không chừng trước kia chúng ta còn học cùng trường đấy.” Phó Cẩm Thiêm không ra vẻ ta đây, nói chuyện với cô, hai người hàn huyên với nhau.
Thật sự là Tiêu Sở Sở đoán đúng, đúng là bọn họ học cùng trường cấp hai, chỉ có điều trường cấp hai đó chia làm khu Nam và khu Bắc, bọn họ vừa vặn ở hai khu khác nhau, bình thường hai khu cũng có qua lại, ví dụ như cùng tổ chức hoạt động lớn như biểu diễn nghệ thuật, đại hội thể dục thể thao,
Nhất thời, Phó Cẩm Thiêm và Tiêu Sở Sở nói chuyện rất vui vẻ, có điều anh ta cũng không lạnh nhạt Tần Hiểu Đình nói chuyện với mình trước đó, thỉnh thoảng cũng nói với cô ấy, ba người trò chuyện rất vui vẻ. Vốn dĩ nhìn thấy Tiêu Sở Sở lại chủ động bắt chuyện với Phó Cẩm Thiêm như vậy, Hiểu Đình còn có chút không vui. Nhưng bởi vì Phó Cẩm Thiêm tương đối biết đối nhân xử thế, chẳng mấy chốc cô ấy cũng vui vẻ, không ghen với bạn tốt nữa.
Nhìn hai người bạn của mình đều bị Phó Cẩm Thiêm thu hút, Bạch Hải Đường tức đến nỗi suýt nữa không thở nổi.
Đúng là bình thường không nhìn thấy đàn ông, vừa gặp được tên cặn bã cũng cảm thấy anh tuấn! Cô thật sự không nhìn nổi nữa, đứng bật lên, hờ hững nói: “Tớ lên tầng xem một chút, mọi người nói chuyện đi.” Thấy vậy, Hà Tư Ca cũng chỉ đành đứng dậy theo.
“Tối cùng Hải Đường đi xem phòng, mọi người tiếp tục đi. Chị Bình đang chuẩn bị giúp chúng ta, lát nữa là có thể ăn nướng rồi!” Nói xong, cô nhanh chóng đuổi theo Bạch Hải Đường đã đi về phía cầu thang. Hai người lên tầng, sau khi chắc chắn bọn họ không nhìn thấy được rồi, Hà Tư Ca mới kéo Bạch Hải Đường lại, nháy mắt với cô, nhỏ giọng nói: “Hải Đường, cậu làm gì thế?”
Bạch Hải Đường phiền não, hạ thấp giọng: “Nếu như anh ta không phải là em chồng của cậu, tớ đã sớm đuổi anh ta đi rồi! Một tên trạch nam hoang tưởng không có thuốc chữa, cảm thấy phụ nữ trời sinh không bằng đàn ông, cũng không biết là ai cho anh ta cái tự tin đó!”
Nghe thấy lời này, Hà Tư Ca biết ngay hiểu lầm vừa rồi của bọn họ không nhỏ, không phải vài ba câu là có thể hóa giải được. Suy nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Cậu có còn nhớ lúc cậu mới về nước không lâu, có một lần cứu một người đàn ông bị thương ở trên đường quốc lộ không?”
Bạch Hải Đường cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời: “Không giấu cậu, một tháng ít nhất tớ cũng cứu hai ba người, cậu đang nói ai thế?”
Nào là cô gái giảm cân không ăn cơm, hạ đường huyết nên ngất xỉu, nào là người già đột nhiên bị xuất huyết não, ngã ở ven đường không có ai dám đỡ, nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé. Bạch Hải Đường là bác sĩ, chỉ cần nhìn thấy, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không thờ ơ đứng xem.
“Chính là... là tai nạn xe, một người đàn ông bị mấy tên con nhà giàu lái xe thể thao đâm vào...” Hà Tư Ca vội vàng bổ sung. “A, tớ nhớ ra rồi, anh ta bị gãy một tay, đập đầu vào kính chắn gió, mặt đầy máu.”
Cuối cùng Bạch Hải Đường cũng có ấn tượng, nhưng cô vẫn hoang mang: “Anh ta làm sao? Không cứu được, chết rồi à?”
Cũng không đến nỗi như vậy chứ, lúc đó cô đã kiểm tra tình hình của anh ta, phát hiện trừ gãy xương và chấn động não nhẹ ra, không có gì đáng ngại, cho nên lúc 120 đến là cô ấy đi luôn. Hà Tư Ca vội vàng lắc đầu: “Không, anh ta rất ổn, chẳng phải cậu nhìn thấy rồi đấy à?”
Dừng một chút, cô mới giải thích: “Chính là Phó Cẩm Thiêm, cậu không nhớ anh ta sao?”
Bạch Hải Đường bừng tỉnh hiểu ra, buột miệng nói ra: “Lại là anh ta hả? Sớm biết tớ đã không cứu rồi!”
Đương nhiên cô chỉ nói đùa mà thôi, thiên chức của bác sĩ chính là chữa bệnh cứu người, cho dù lúc nào ở đâu, bọn họ đều sẽ không vứt bỏ bất cứ một bệnh nhân nào.
Người còn trẻ đã làm bác sĩ, tương lai rộng mở như Bạch Hải Đường lại càng tuân theo tín niệm này, quyết chí thề không thay đổi. “Ừ, là anh ta, cậu không nhận ra à?”
Hà Tư Ca có chút tò mò.
“Lúc tớ kéo anh ta ra khỏi xe, anh ta bị gãy một tay, trên mặt toàn là máu, chẳng lẽ tớ còn đi rửa mặt cho anh ta, nhìn xem cái tên này có đẹp trai không à!”
Vừa nhắc đến Phó Cẩm Thiêm, Bạch Hải Đường liền trợn mắt lên.
Đúng là oan gia ngõ hẹp! “Được rồi, anh ta cũng không biết người cứu anh ta là cậu, anh ta nói lúc đó anh ta ngất đi, nhưng luôn giữ cái khăn lụa đó, có lẽ là cậu vô tình đánh rơi ở hiện trường tai nạn xe.” Hà Tư Ca vội vàng nói tốt cho Phó Cẩm Thiêm mấy câu, để Bạch Hải Đường cảm thấy anh ta không phải là một người không biết cảm ơn. “Đó chính là cái khăn lụa tớ thích nhất, còn là là bản giới hạn!”
Bạch Hải Đường bóp cổ tay, không phải là cô không cẩn thận làm rơi nó, mà là lúc đó trong tay không có gì khác, chỉ đành dùng khăn lụa quấn cánh tay bị thương của Phó Cẩm Thiêm, tránh cho nó bị trật khớp.
Nói đi nói lại, đều tại cái tên đó, đồ ăn hại!
“Anh ta không biết là cậu, mặc dù tớ đoán được người cứu người là cậu, nhưng tớ không chắc chắn nên vẫn không nói với anh ta.” Cho đến tận hôm nay, cuối cùng Hà Tư Ca mới có cơ hội hỏi rõ Bạch Hải Đường, có điều rốt cuộc có nói cho Phó Cẩm Thiêm biết hay không, cô cảm thấy, cần phải tôn trọng ý kiến của người trong cuộc.
“Không được nói! Nếu như cậu là bạn thân của tớ thì không được nói cho anh ta biết! Ai cần anh ta cảm ơn, hừ!”
Mặc dù từ nhỏ luôn là học sinh giỏi, nhưng Bạch Hải Đường rất bướng bỉnh, thậm chí ở một số phương diện còn rất trẻ con, cũng chính là người có EQ không quá cao.
May mà nhiều năm qua, ngày nào cô cũng trừ làm thí nghiệm thì chính là phẫu thuật, về cơ bản cũng không cần giao lưu với người khác quá nhiều, cho nên về mặt công việc luôn rất thuận lợi. “... Được rồi. Nào, tớ thu xếp đồ giúp cậu, đây là phòng ngủ, tớ đã quét dọn giúp cậu rồi.” Hà Tư Ca bày đồ giúp Bạch Hải Đường, hành lý của cô rất ít, chỉ có hai cái valy, trong một cái valy còn toàn là sách, cái còn lại là ít quần áo và vật dụng hằng ngày, ngoài ra không còn gì khác.
“Tớ cũng muốn trang điểm, nhưng ở trong bệnh viện lại không thích hợp nên thôi.” Bạch Hải Đường có chút tự giễu nói. So sánh ra, Tiêu Sở Sở làm việc ở khoa siêu âm và Tần Hiểu Đình làm kế toán lại không bị hạn chế, ngày nào đi làm bọn họ cũng ăn mặc rất xinh đẹp, đã có mấy bác sĩ nam tỏ ý với hai người bọn họ rồi.
Còn đóa hoa cao ngạo Bạch Hải Đường, người theo đuổi nhiều, người từ bỏ cũng nhanh, những người đàn ông kia vừa phát hiện không theo đuổi được là dứt khoát từ bỏ. “Nhìn vừa mắt, tôn trọng tớ, có tiếng nói chung.”
Tiêu chuẩn chọn bạn đời của Bạch Hải Đường nhìn thì đơn giản, thật ra thì muốn tìm được một người phù hợp với những yêu cầu trên cũng rất khó. Nghe cô nói xong, Hà Tư Ca nghĩ mình vẫn nên im miệng thì hơn.
Lúc bọn họ xuống, Phó Cẩm Thiêm đã cùng Tần Hiểu Đình và Tiêu Sở Sở trao đổi wechat rồi, ba người nói chuyện rôm rả vô cùng, ngay cả Phó Cẩm Hành ở bên cạnh cũng bị nhiễm, thỉnh thoảng nói chen vào mấy câu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Hải Đường cũng không kìm được mà khóe mắt giật giật.
“Đợi hai người thôi đấy, đi thôi, đi nướng đồ nào.”
Nhìn thấy bọn họ, Phó Cẩm Hành giơ tay ra với Hà Tư Ca, nhẹ giọng hỏi: “Có mệt không, hay là nghỉ ngơi một chút? Lát nữa anh nướng cho em, em chỉ cần ăn là được.”
Mọi người lập tức phát ra tiếng cười mờ ám. Tần Hiểu Đình hâm mộ: “Ôi, đừng rắc cẩu lương cho đám cẩu độc thân chúng tôi chứ, chúng tôi muốn ăn đồ nướng, không ăn cẩu lương đâu!” Hà Tư Ca cười nói: “Hải Đường đã chính thức dọn vào đây rồi, cô ấy là nữ chủ nhân ở này, tiếp theo để cô ấy tiếp đãi chúng ta đi!” Bạch Hải Đường sảng khoái khoát tay, phóng khoáng nói: “Chuyện nhỏ, tớ nướng giỏi nhất, mọi người đợi ăn là được rồi!” Sau đó, mọi người nhanh chóng tụ tập ở khoảng đất trống ngay trước biệt thự.
Chị Bình đã chuẩn bị đủ loại nguyên liệu từ trước, thịt, cá, hải sản, rau,... còn có đủ loại gia vị và nước sốt, cái gì cũng có.
“Nhìn điệu bộ của cô là biết không chuyên nghiệp rồi.” Bạch Hải Đường đang bận rộn trước bếp nướng, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói xem thường. Cô ấy ngẩng đầu lên, phát hiện người đến là Phó Cẩm Thiêm, anh ta đang cầm một cái cánh gà và da gà trong tay, hình như cũng định thể hiện bản lĩnh.
0966505329Duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-03-05 17:38:40
ruby1976Đọc 1/2 truyện xong thấy phí cả thời gian. N9 kiểu thiếu i ot mà cả già lẫn trẻ đều mê say. - sent 2022-11-07 23:45:09
Phương Thu1657585022Mới đầu đọc cũng hay đấy , nhưng càng về sau càng ghét nữ chính cảm giác đell có đầu óc. Tác giả buff nữ chính quá đà =)) Chính thức dừng 1 nửa khi đọc bộ này - sent 2022-08-11 00:45:56
zhuangpeii1121giải quyết xong hoắc gì gì đấy là chương nào thế mng - sent 2021-10-30 11:53:32
tieuduong123456789haiz vẫn là cái cảm giác sau khi đọc xong bộ truyện, truyện khá hay nhưng vẫn tiếc cho MKN kết HE mà không vui nổi huhu :(( - sent 2021-08-10 16:33:49