“Ma, đương nhiên rồi, ở trong mắt trạch nam hoang tưởng, ngay cả tư thể thở của phụ nữ cũng không đạt tiêu chuẩn.”
Bạch Hải Đường chế giễu. May mà bếp nướng rất lớn, hai người mỗi người một bên cũng không đến nỗi đánh nhau. Cách đó không xa, Phó Cẩm Hành đang xử lý cua và sò biển, Hà Tư Ca ở bên cạnh giúp hắn.
Tần Hiểu Đình và Tiểu Sở Sở mỗi người cầm một món đồ uống, đi đến chỗ Phó Cẩm Thiểm và Bạch Hải Đường. “Này, uống ngụm nước đã.” Tần Hiểu Đình đưa chai nước cho Phó Cẩm Thiêm, nhìn thấy trên trán anh ta có một lớp mồ hôi mỏng, vốn dĩ cô ấy định đưa cho anh ta một cái khăn giấy, nhưng lại sợ quá vồn vã, hạ thấp giá trị bản thân. Tiểu Sở Sở thì đưa đồ uống cho Bạch Hải Đường xong, ngẩng đầu lên phát hiện ở quai hàm cô có một vết bẩn màu đen, không nhịn được cười nói: “Cậu cọ hết lên mặt rồi kìa, y như con mèo con ấy, tớ lấy giấy cho cậu lau.”
Dứt lời, cô lấy hai tờ khăn giấy đưa cho Phó Cẩm Thiêm và Bạch Hải Đường mỗi người một cái.
Bọn họ giơ tay nhận lấy, hai ngón tay vô tình chạm phải nhau, dường như có một tia lửa điện đang đùng đùng vang lên, hai người đều có cảm giác như bị điện giật, không hẹn mà cùng thu tay lại. “Không sao, tôi không cần.” Phó Cẩm Thiêm có chút lúng túng nói, sau đó cầm hai xiên da gà đã nướng xong lên đưa cho Tần Hiểu Đình và Tiêu Sở Sở: “Nếm thử xem, tôi phết nước sốt gia truyền lên, không biết mọi người có ăn cay không, tạm thời vẫn chưa thêm.”
Hai người nếm thử một miếng, đều khen ngon. “Tôi ăn cay, càng cay càng tốt.”
Tần Hiểu Đình chủ động nói, Tiêu Sở Sở ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, thêm một chút ớt bột sẽ ngon hơn, tôi đi lấy cho anh.”
Nhìn thấy hai người bạn của mình đều vây quanh Phó Cẩm Thiêm, Bạch Hải Đường vô cùng tức giận.
Cố quan sát bốn phía, nhìn thấy một đĩa rau hẹ đã rửa sạch, cũng đã cắt sẵn. Bạch Hải Đường cầm lấy, trực tiếp nướng chín, sau đó cười lạnh đưa cho Phó Cẩm Thiêm: “Tặng miễn phí cho anh, nhìn dáng vẻ thận hư của anh, ăn bồi bổ chút đi.”
Vừa vặn, Phó Cẩm Thiêm cũng vừa nướng xong một cái móng heo, anh ta ung dung bỏ nó vào trong đĩa, đưa đến trước mặt Bạch Hải Đường, cười híp mắt đánh trả: “Chị gái ba mươi tuổi, ngực mười ba tuổi, chúc cô dậy thì lần hai, không cần cám ơn tôi.”
Cô giậm chân: “Anh nói ai ba mươi tuổi? Anh nói ai là chị gái? Cả nhà anh đều là chị gái!”
Hai người anh một câu tôi một câu chặn họng nhau, Tần Hiểu Đình và Tiêu Sở Sở nghe thấy, bọn họ vừa định đi qua xem đã bị Hà Tư Ca kéo lại.
“Hải sản được rồi, nhân lúc còn nóng ăn đi, mặc kệ bọn họ, y như trẻ con vậy.” Hà Tư Ca bề một đĩa sò biển nướng phô mai lên, cười nói. Bọn họ không tiện từ chối, chỉ đành ngồi xuống. Sau đó Phó Cẩm Thiêm và Bạch Hải Đường giống như dồn tất cả sức lực, không ngừng đấu với nhau.
Anh nướng mấy xiên sụn gà, tôi phải nướng mấy xiên tim gà, anh lấy cà, tôi phải lấy nấm kim châm, quay trái quay phải, bọn họ chỉ làm không ăn, nướng xong bảo người khác cầm lấy nếm thử, chẳng bao lâu đã nướng ra một đống đồ ăn rồi.
Cuối cùng, ngay cả Phó Cẩm Hành cũng cảm thấy không nhìn nổi nữa. Hắn gọi: “Cẩm Thiêm, những thứ này đã đủ ăn rồi, cậu mau quay lại đây đi.” Nhưng hai người không ai nhận thua, vẫn đang tiếp tục vùi đầu vào nướng đồ. Mọi người: “..” Thật sự không ăn nổi nữa! Ăn uống xong, Phó Cẩm Hành Bảo Tiểu Triệu đưa Tần Hiểu Đình và Tiêu Sở Sở về nhà trước.
Mọi người quyến luyến không nỡ tạm biệt nhau, nói chính xác là hai cô gái quyến luyến không nỡ tạm biệt Phó Cẩm Thiêm.
Sau khi bọn họ đi rồi, Bạch Hải Đường thật sự phiền muộn, không ở lại với vợ chồng Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca mà lặng lẽ đi lên tầng. “Hải Đường chính là người như vậy, vui buồn đều thể hiện trên mặt, cô ấy không coi chúng ta là người ngoài mới có thể biểu hiện như vậy.”
Trên đường trở về, Hà Tư Ca chủ động giải thích.
Người lái xe là Phó Cẩm Thiêm, anh ta cười, có chút không hiểu: “Không phải cô nói cô ấy là học sinh giỏi sao, có lẽ người như vậy đều có chút quái gở, giống như Sheldon Cooper và Amy trong phim The Big Bang Theory ấy...”
Hà Tư Ca gật đầu liên tục: “Đúng thế, không sai, anh hiểu là tốt rồi, thật ra con người cô ấy rất tốt.” Mặc dù Bạch Hải Đường không cho phép cô nói sự thật với Phó Cẩm Thiêm, lý do là không hy vọng bởi vì mình cứu anh ta mà khiến anh ta có tâm lý nợ nần muốn cảm ơn, nhưng Hà Tư Ca cảm thấy nếu như hai người bọn họ có thể sống hòa bình vẫn là chuyện tốt.
Có điều, Phó Cẩm Thiêm không tiếp tục nhắc đến Bạch Hải Đường nữa, mà theo đề tài mới vừa rồi liền nói chuyện phim Mỹ với Hà Tư Ca. Rất trùng hợp, bọn họ đều rất thích bộ phim Mỹ “The Big Bang Theory”, cả hai đều là fan hâm hộ của Sheldon Cooper, vừa nhắc đến anh ta, hai người lập tức có tiếng nói chung. Về đến nhà rồi, Phó Cẩm Hành luôn không nói gì đột nhiên hỏi: “Sheldon Cooper là cái gì?”
Hà Tư Ca đang thay giày hơi khựng lại, lúc này mới phản ứng được, vừa rồi mình và Phó Cẩm Thiêm trò chuyện nhiệt tình, hình như bỏ quên Phó Cẩm Hành rồi. Bởi vì hắn không xem phim, cho dù là phim trong nước hay nước ngoài, cho nên cũng không có hứng thú với chủ đề này.
Không ngờ hắn lại chủ động hỏi đến.
“Chính là nam chính của một bộ phim Mỹ rất được yêu thích, anh có muốn cùng xem không?”
Hà Tư Ca chủ động hỏi. Ai ngờ Phó Cẩm Hành bĩu môi, “Không xem, ấu trĩ.”
Cô nghẹn họng, chỉ đành xích lại gần hắn, có chút lấy lòng nói: “Anh cảm thấy hôm nay có thu hoạch gì không?” Thật ra ý Hà Tư Ca là nhìn Phó Cẩm Thiểm có gì khác thường không.
Dù sao anh ta đã nghe được đoạn đối thoại giữa mình và Mai Lan rồi, nói không sinh lòng nghi ngờ là tuyệt đối không thể
Cho nên, mọi người đều đang diễn kịch mà thôi. Hình như Phó Cẩm Hành hiểu sai ý của Hà Tư Ca, hắn im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Hai cô gái kia đều có ý với Cẩm Thiêm, có lẽ chưa đến hai ngày sẽ có một người ở ngoài sáng, một người ở trong tôi phân cao thấp với nhau, chỉ là không biết đến cuối cùng liệu có không làm bạn được với nhau nữa không.”
Haiz, có lúc cho dù là đàn ông hay phụ nữ rất được người khác phái chào đón cũng là một tai họa. Hà Tư Ca: “... Chồng, trọng điểm của anh sai rồi!”
Hiểu ra ý cô, Phó Cẩm Hành khẽ cười: “Nếu như một người muốn làm việc lớn ngay cả chút chuyện này cũng không đè nén được, vậy đâu có khả năng thành công. Anh tin là cho dù bây giờ đã biết rồi thì cậu ta cũng sẽ không biểu hiện ra.”
Lời hắn khiến Hà Tư Ca kinh ngạc.
Điều cô lo lắng chính là, ngộ nhỡ Phó Cẩm Thiêm và Phó Trí Hán đạt được nhận thức chung, hai người cùng nhắm vào Phó Cẩm Hành, dùng thân thể của hắn để làm lớn chuyện, nhân cơ hội kéo hắn xuống ngựa... Phải biết rằng ở trong gia tộc giàu có, điều làm quần chúng hóng chuyện thích nghe ngóng nhất chính là loại chuyện liên quan đến huyết thống! Mấy lần bị cộng đồng mạng đẩy lên bảng hot search nên Hà Tư Ca đã cảm nhận được cái gì gọi là sức mạnh của internet, hơn nữa còn là trong tình huống cô không cảm thấy mình đã làm gì sai. “Em thật sự rất lo cho anh.” Cô đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Phó Cẩm Hành, thấp giọng nói.
“Anh biết.”
Hắn mỉm cười cùng khóe miệng lên: “Anh cảm nhận được sự lo lắng của em, cũng cảm nhận được mùi khói trên người em, có thể cùng tắm uyên ương với anh, sau đó hãy lo lắng được không?”
Hà Tư Ca: “... Anh mới đầy mùi ấy!” Nửa đêm canh ba, Hà Tư Ca tỉnh dậy, phát hiện giường khẽ rung lên.
Mà người đàn ông vốn ngủ ở bên cạnh cô đang đeo tai nghe, nằm nghiêng, trong tay còn cầm một cái ipad, hai vai run run, không biết đang làm gì. Cô nghi ngờ ngồi dậy, vỗ vai Phó Cẩm Hành làm hắn giật mình.
“Anh không ngủ đi, xem cái thứ gì không thích hợp với thiếu nhi thế hả?”
Hà Tư Ca còn tưởng là hắn đang lén xem phim 18+, không ngờ cô dịch lại gần thì thấy trên màn hình lại là gương mặt gợi đòn của Sheldon Cooper. “Thú vị lắm, anh xem mười mấy tập rồi!” Phó Cẩm Hành cười khùng khục, cũng không nhắc đến cái gì ấu trĩ hay không ấu trĩ nữa.
“Mau đi ngủ đi, đừng có phát điên nữa.”
Hà Tư Ca thở dài, trở mình tiếp tục ngủ. Ý thức được hình như mình làm ồn đến cô, lúc này Phó Cẩm Hành mới tắt video đi, cổ nhịn cười, chui vào chăn, ôm lấy Hà Tư Ca, nỉ non bên tai cô: “Ừm, thứ em thích anh cũng phải thử thích, như vậy mới có thể duy trì nhịp bước với em.”
Cô nhắm mắt lại, không nói gì, chỉ hôn lên ngón tay hắn.
Nghĩ đến chuyện Hà Nguyên Chính vừa được đưa đến viện điều dưỡng, tất cả công việc của nhà họ Hà không có ai xử lý, Hà Tư Ca báo với Triệu Tuyết Lệ và Lạc Tuyết một tiếng, xin nghỉ mấy ngày. Kết quả, cô mới vừa đến một cửa hàng của nhà họ Hà thì gặp phải người đòi nợ. “Chúng tôi đều nghe nói rồi, bây giờ cha cô nửa sống nửa chết, sau này chúng tôi phải đòi tiền ai đây?”
“Ông ta chỉ có một đứa con gái là cô, cha vay con trả, dù sao tôi cũng nhất quyết phải đòi cô rồi, nếu như cô không trả tiền, tôi sẽ đến Phó Thị, dù sao khoản tiền này không thể bỏ qua như vậy được!”
“Đúng vậy, mặc dù làm ăn đều là anh nợ tôi tôi nợ anh, nhưng chúng tôi cũng phải nuôi gia đình. Bây giờ cha cô đến viện điều dưỡng rồi, vậy chúng tôi chỉ có thể tìm cô thôi, chúng tôi thông cảm cho cô, cô cũng phải thông cảm cho chúng tôi mới được.” Một đám người chặn ở trước cửa hàng, lớn tiếng ầm ĩ. Trước đó Hà Tư Ca đã điều tra sổ sách của nhà họ Hà rồi, quả thật là nát bét, ẩm thực Hà Thị nợ không ít tiền, chủ yếu là tiền của các bên cung ứng sản phẩm.
“Tiền, bây giờ tôi thật sự không có.” Cô hắng giọng, ép mình trấn tĩnh nói. “Vậy ý cô là sao, không trả tiền à?” Một người đàn ông trung niên hung hăng nhất trong đó lớn tiếng hỏi.
Hà Tư Ca nhìn về phía ông ta, bình tĩnh mở miệng: “Tôi nói tôi không có tiền, nhưng tôi không hề nói là tôi không trả tiền. Tôi biết mọi người vẫn luôn làm ăn với ba tôi, cũng có tiền qua lại với nhau. Trước kia lúc nhà họ Hà nở mày nở mặt, đã từng thiếu mọi người một xu chưa? Không có đúng không?”
Những người đó đều không nói gì.
“Tôi không phải là người có tiền không trả. Vừa rồi ông nhắc đến Phó Thị, đúng, Tổng Giám đốc đương nhiệm của Phó Thị là chồng tôi, nhưng ông cảm thấy anh ấy sẽ trả tiền giúp nhà họ Hà ư? Ông đi gây rối, kết quả duy nhất chính là bị bảo vệ công ty ném ra ngoài, không tin ông cứ thử xem!”
Hà Tư Ca nói không hề khách sáo. Liên quan đến chuyện Hà Nguyên Chính ỷ vào mình là cha vợ của Phó Cẩm Hành mà chạy đến Phó Thị ra oai, cuối cùng lại bị bảo vệ ném ra khỏi công ty, mọi người đã sớm nghe nói.
Cho nên, nghe Hà Tư Ca nói vậy, bọn họ cũng tin, cô tuyệt đối không bắn tiếng đe dọa. “Sau này nhà họ Hà sẽ do tôi định đoạt, chỉ cần kiếm được tiền sẽ lập tức trả. Một năm không trả xong thì hai năm, hai năm không trả xong thì năm năm, điều kiện tiên quyết là mọi người không thể động một tí là chạy qua đây làm ấm lên, ngay cả làm ăn cũng không làm được, vậy thì lấy cái gì ra mà trả?”
Hà Tư Ca giơ tay chỉ vào cửa hàng sau lưng, quả nhiên, khách đã sớm chạy hết sạch, chỉ còn lại hai nhân viên đang lúng ta lúng túng đứng đó.
0966505329Duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-03-05 17:38:40
ruby1976Đọc 1/2 truyện xong thấy phí cả thời gian. N9 kiểu thiếu i ot mà cả già lẫn trẻ đều mê say. - sent 2022-11-07 23:45:09
Phương Thu1657585022Mới đầu đọc cũng hay đấy , nhưng càng về sau càng ghét nữ chính cảm giác đell có đầu óc. Tác giả buff nữ chính quá đà =)) Chính thức dừng 1 nửa khi đọc bộ này - sent 2022-08-11 00:45:56
zhuangpeii1121giải quyết xong hoắc gì gì đấy là chương nào thế mng - sent 2021-10-30 11:53:32
tieuduong123456789haiz vẫn là cái cảm giác sau khi đọc xong bộ truyện, truyện khá hay nhưng vẫn tiếc cho MKN kết HE mà không vui nổi huhu :(( - sent 2021-08-10 16:33:49