Thấy tâm trạng của Phong Lăng không mấy vui vẻ, Trần Bắc Khuynh đành nhịn. Trước ánh nhìn của một đám học viên, anh ta chọt đầu lưỡi vào má trong của mình với vẻ không vui, sau đó sầm mặt quay người bước vào trong hàng, đi đến vị trí thường ngày rồi đứng ngay ngắn.
Đến lúc từng người trong đám học viên đó tự giác làm đúng động tác chuẩn bị mỗi khi lên lớp, không khí yên tĩnh và trật tự như bình thường mới được khôi phục lại.
Phong Lăng ngồi yên tại chỗ, đảo mắt nhìn sang Lệ Nam Hành.
Lệ Nam Hành cũng đứng nguyên tại chỗ, liếc mắt, cúi xuống nhìn cô, hàng lông mày lạnh lùng của anh khẽ nhướng lên.
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý rõ ràng của anh, Phong Lăng hung hăng lườm anh một cái, cố gắng nuốt mấy lời trong cổ họng xuống, cuối cùng cô nói với vẻ mặt khó coi: “Nhìn cái gì, tưởng làm trợ lý của tôi dễ lắm sao? Đứng đây trừng mắt với tôi là muốn lấy không tiền lương à?”
Người đàn ông như cười như không: “Vậy nên bây giờ huấn luyện viên A Linh muốn tôi làm gì?”
“Từ động tác cơ bản tiêu chuẩn mà mấy người họ đang tập bây giờ, anh có thể nhìn ra họ đang học cái gì, tự anh qua đó xem, động tác của ai chưa chuẩn, ai còn sai ở đâu thì đôn đốc vài câu, tôi ngồi đây nghỉ ngơi.” Phong Lăng căn dặn với vẻ lạnh lùng.
Nghe giọng điệu dặn dò của Phong Lăng, Lệ Nam Hành khẽ nhíu mày, cười nhẹ rồi nói: “Được.”
Dứt lời, người đàn ông có thân hình cao lớn rắn rỏi đi thẳng vào trong phòng học.
Nhìn bóng lưng của anh, Phong Lăng ngẩng đầu rồi trợn mắt, nhìn lên trần nhà một cách bất đắc dĩ.
Chưa đến mấy phút sau, Phong Lăng đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mấy học viên thường không có biểu hiện đặc biệt xuất sắc.
Nghe thấy những tiếng kêu này, cô đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
“A, anh nhẹ chút, dù sao tạm thời anh cũng chỉ là trợ lý của huấn luyện viên A Linh chúng tôi thôi, huống hồ anh còn là người mới, rốt cuộc có biết cách dạy không thế hả, đau chết mất, m* kiếp! Á…”
Liên tiếp nghe thấy tiếng kêu rên, cô nhắm mắt lại.
Có thể được Lệ Nam Hành đích thân dạy dỗ, không biết nên nói đây là may mắn hay là xui xẻo của các học viên lớp này…
Dù gì thân thủ này của cô phần lớn cũng là học từ căn cứ XI mà ra, còn có rất nhiều động tác là do anh dạy nữa.
Gọi vị huấn luyện viên mới đến này là sư tổ của bọn họ cũng không phải là quá.
“A a a mẹ ơi, xương của tôi sắp gãy rồi…”
“Nhẹ thôi, cứu cứu… Huấn luyện viên A Linh cứu tôi với…”
“A a a cứu mạng…”
Qua nửa tiết học, đám học viên này mới biết sự lạnh lùng và nghiêm khắc ngày thường của huấn luyện viên A Linh đã có thể coi là rất dịu dàng so với người trợ lý mới đến này rồi!
Người này mới là ma quỷ!
Lúc cảm thấy cơn buồn ngủ và cảm giác mệt mỏi đã gần tan biến hết, cô đứng dậy bước vào bên trong, chứng kiến vẻ mặt sống không bằng chết của đám học viên. Họ đang chống đẩy, đây chính là động tác luyện thăng bằng cơ thể cơ bản nhất, người bình thường chống được khoảng ba mươi giây thì người đã run rẩy.
Phong Lăng nhìn trạng thái bây giờ của đám học viên này…
Chắc họ đã tập hơn năm phút rồi.
Giống như năm đó, nửa đêm Lệ Nam Hành lôi cô ra ngoài tập bài huấn luyện ma quỷ.
Đặc biệt là Trần Bắc Khuynh, vốn vì ban nãy Lệ Nam Hành lôi anh ta ra, nên bây giờ anh ta đang có vẻ nghi ngờ Lệ Nam Hành. Người ta thường nói phụ nữ rất nhạy cảm, nhưng trong một số chuyện, đàn ông cũng nhạy cảm không kém, ví dụ như sự lạnh lùng và thái độ thù địch của người trợ lý huấn luyện viên mới đến này đối với anh ta vô cùng rõ ràng.
Rõ ràng bây giờ tất cả mọi người đều đang chống tay giữ thăng bằng cơ thể, dù chỉ chống tay xuống đất năm phút thôi đã là rất tàn nhẫn rồi, có vài người không trụ được đã ngã luôn xuống.
Nhưng Trần Bắc Khuynh không chỉ làm động tác như vậy, Lệ Nam Hành đang đứng ở vị trí bên cạnh cách anh ta khoảng nửa mét, nhấc chân đá vào đùi anh ta: “Duỗi thẳng! Kéo dài chân ra! Đầu gối cong rồi! Bảo cậu duỗi thẳng chân ra có nghe thấy không hả? Tay không được run, một người đàn ông trưởng thành đến chống tay thăng bằng năm phút cũng run? Thế có giống đàn ông không?”
Trần Bắc Khuynh âm thầm nghiến răng, vốn định nổi cáu, kết quả ngoảnh lại đột nhiên nhìn thấy Phong Lăng đứng ở cửa. Trong chốc lát, anh ta tiếp tục duy trì động tác chống tay vững vàng ban đầu, không nói một câu nào cả, nhưng những giọt mồ hôi lấm tấm chảy trên trán đã để lộ những gì anh ta đã phải chịu đựng.
“Lệ Nam Hành, anh ra đây.” Phong Lăng đanh giọng nói.
Lệ Nam Hành ngoảnh lại nhìn cô, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “Huấn luyện viên A Linh có gì căn dặn? Hay là không đồng ý với điểm nào trong cách dạy của tôi?”
“Không, anh ra đây, chúng ta nói chuyện.” Dứt lời, Phong Lăng quay người, lại đi đến vị trí có chiếc ghế dài ở cạnh bên ngoài phòng học.
Ban đầu Lệ Nam Hành đứng nguyên tại chỗ, anh liếc nhìn học viên Trần đang làm động tác thăng bằng, thấy anh ta định thả lỏng chân, anh chợt hung hăng đạp vào đùi cậu ta một cú. Trần Bắc Khuynh đau tới mức loạng choạng nằm xuống đất, sau đó ngẩng đầu lên đầy căm tức nhìn Lệ Nam Hành: “Anh…”
“Động tác không chuẩn, làm lại!” Lệ Nam Hành lạnh lùng liếc cậu ta, sau đó đi thẳng.
Trong thoáng chốc, mọi người xung quanh không ai nói gì, đến khi bóng dáng cao lớn đó đi ra ngoài, họ mới ngoảnh lại, nhìn về phía học viên Trần có vẻ đang bị nhằm vào một cách khác thường với ánh mắt thông cảm.
“Khụ, ây, Bắc Khuynh, không sao chứ?”
Trần Bắc Khuynh đứng dậy, sau đó cúi đầu nhìn cẳng chân suýt nữa bị đạp gãy của mình. Vì những người khác vẫn đang thực hiện động tác, trong phòng học cũng có camera giám sát, anh ta mà đứng ở đây quá lâu, đợi đến lúc huấn luyện viên A Linh tranh thủ thời gian kiểm tra video trong phòng học, khéo lại nói gì đó, vậy nên anh ta lại cúi người xuống tiếp tục thực hiện động tác.
Nhưng đúng lúc Trần Bắc Khuynh cúi người, chống hai tay xuống đất, nhìn ra bên ngoài, thấy Lệ Nam Hành đã đi ra, anh ta không khỏi khẽ chửi một tiếng: “M* nó…”
Cảm nhận được ánh mắt đầy thù địch ở phía sau lưng mình nhưng Lệ Nam Hành không hề dừng lại, chỉ là lúc đi ra cửa phòng học, anh đột nhiên quay lại nhìn về phía sau, vừa hay đối mặt với ánh nhìn bực dọc của Trần Bắc Khuynh. Hai người đàn ông cứ nhìn thẳng nhau như vậy không nói gì, Trần Bắc Khuynh không tránh né, cũng không có động tác dư thừa, chỉ lườm Lệ Nam Hành.
Lệ Nam Hành đút một tay vào túi quần, khẽ cười gằn một tiếng với vẻ thờ ơ rồi bỏ đi.
Ra khỏi phòng học, Lệ Nam Hành thấy Phong Lăng đang đứng ở bên ngoài cách đó mấy mét, cô đang đợi anh.
Chỉ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh đã biết cô không vui vẻ gì cả và cũng sẽ không nói điều gì dễ nghe.