Tiết dạy hôm nay của huấn luyện viên trưởng đã kết thúc, anh ta đã thay đồ, chuẩn bị đợi bọn họ cùng đi đến sân thể dục. Nghe thấy câu nói này của Phong Lăng, đối phương ngẩng đầu lên nhìn cô: “Sao? Sợ tôi đánh không lại anh ta à?”
“Không phải, tôi chỉ cho rằng không nhất thiết phải đánh nhau, đấu hay không đấu không có nghĩa lý gì cả, anh có hiểu ý của tôi không?”
Huấn luyện viên trưởng đứng trước bàn, không nhúc nhích, nhìn Phong Lăng một lát rồi mới nói: “Có phải ý của cô là dù tôi có thể đánh thắng được anh ta hay không thì cô cũng không có bất kỳ cảm giác gì với tôi, vẫn có thái độ lạnh nhạt giống như với Trần Bắc Khuynh thôi đúng không. Chỉ vì tôi và cô có mối quan hệ đồng nghiệp, nên cô luôn rất khách sáo, không quá xa cách. Nhưng nếu tôi không cẩn thận đấu với Lệ Nam Hành một trận mà để lộ ra tình cảm của mình dành cho cô, cô sẽ thấy rất buồn bực khi mình bị kéo vào trong chuyện này?”
Phong Lăng: “…Nếu anh đã biết, vậy tại sao còn muốn đấu?”
Huấn luyện viên trưởng mỉm cười: “A Linh, cô không hiểu tâm lý của đàn ông đâu, thua là thua, thắng là thắng, thế nào cũng được, nhưng nếu hai người đã cùng thích một cô gái thì họ nên dùng phương thức của đàn ông để giải quyết. Dù tôi biết mình không đánh lại được anh ta, nhưng chí ít tôi cũng đã từng cố gắng.”
Phong Lăng quả thực không thể hiểu nổi.
“Còn nữa.” Huấn luyện viên trưởng nhướng mày nói: “Rất nhiều động tác võ thuật của cô giống với của anh ta, dù mấy ngày nay, Lệ Nam Hành chỉ giúp cô hướng dẫn học viên ở đây, không hề ra tay nhưng qua vài động tác, thân thủ và thói quen ra quyền, tôi có thể nhìn ra, bản lĩnh của cô chắc không phải đều là anh ta dạy chứ?”
Chỉ người luyện võ bài bản, cẩn thận nghiên cứu sâu mới có thể nhìn ra được những điều này qua tình tiết nhỏ như vậy.
Dù huấn luyện viên trưởng thật sự chưa chắc có thể đánh lại được Lệ Nam Hành, nhưng dẫu sao anh ta cũng đã làm trong nghề này nhiều năm, một động tác người khác tùy ý đánh ra, anh ta cũng có thể ghi nhớ cách đối phương ra chiêu.
Vậy nên dù mấy ngày nay anh ta không hề nói gì về chuyện Lệ Nam Hành được “thu nhận”, nhưng rõ ràng, không có chuyện gì qua được mắt anh ta.
“Tôi có một người bạn làm việc ở cục cảnh sát Los Angeles, cậu ấy đã từng nói với tôi về chuyện của căn cứ XI. Hôm đó tự dưng tôi cảm thấy hình như mình đã từng nghe được cái tên Lệ Nam Hành này ở đâu đó, nên đã cố ý kết hợp tìm kiếm thử bên phía Los Angeles. Dù tôi không tra ra được nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Lệ ở trên mạng, chuyện của căn cứ XI đa số cũng đều được bảo mật, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhìn thấy cái tên Lệ Nam Hành ở mục người chịu trách nhiệm hợp pháp của căn cứ XI.” Huấn luyện viên trưởng vừa nói vừa nhìn chăm chú vào khuôn mặt trông có vẻ vẫn bình tĩnh của Phong Lăng: “Anh ta là người phụ trách của căn cứ XI, vậy thì cô là ai? Lúc trước, tôi luôn cảm thấy thân thủ của cô quá tốt dù tuổi còn rất nhỏ, tôi thấy rất hiếu kỳ không biết cô đã trải qua những chuyện gì. Bây giờ tôi không thể không nghi ngờ, có phải cô là thành viên xuất thân từ căn cứ XI hay không?”
“Đúng.”
Đối mặt với những lời nói có chứng cứ xác thực, Phong Lăng quả thật cũng chẳng có gì phải giấu giếm, dẫu sao, dù cô có nói dối là không phải, trong lòng anh ta cũng biết rõ là cô đang nói dối.
Vì vậy chi bằng cô thành thật luôn.
“Căn cứ XI mà lại nhận nữ giới sao?”
“Nếu căn cứ XI chịu nhận nữ thì bây giờ tôi cũng không cần phải chạy tới Boston.” Phong Lăng không giải thích quá nhiều, chỉ nói một câu như vậy, suy nghĩ một lát cô lại nói: “Đó đều là những chuyện đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại, nhưng nếu anh đã đoán ra được thân phận của tôi thì đừng đi đánh đấm nữa.”
Huấn luyện viên trưởng chỉ cười khẽ, nhìn về phía phòng học ở cách không xa, sau đó lại nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Tôi đợi anh ta.”
Phong Lăng cau mày: “Anh vẫn muốn đánh sao?”
“Tại sao lại không đánh?” Huấn luyện viên trưởng nhíu mày.
Phong Lăng: “…”
…
Buổi tối, tại sân thể dục của trường Đại học Bách khoa Massachusetts.
Trong mắt Phong Lăng, cuộc hẹn đấu võ của hai người đàn ông quả thực vô cùng ấu trĩ và khó hiểu. Bình thường Lệ Nam Hành chẳng thèm đánh đấm với ai, huấn luyện viên trưởng ngày thường cũng thuộc típ người hành sự trầm ổn, thế nhưng họ lại ăn ý với nhau tới mức nói đánh là lập tức chạy đi đánh nhau luôn.
Phong Lăng chẳng buồn đi đến sân thể dục xem, tan làm liền lái xe thẳng về nhà, sau khi vào thì khóa trái cửa lại, chẳng màng quan tâm đến hai hai người thần kinh đó nữa.
Hai người ở trong sân thể dục cũng không đánh nhau quá lâu, biết mình không đánh lại được Lệ Nam Hành nên huấn luyện viên trưởng luôn phòng thủ, Lệ Nam Hành cũng nhìn ra đối phương đang muốn thăm dò mình nên chỉ ra tay lấy lệ. Cuối cùng tốn thời gian, hao phí sức lực hơn một tiếng đồng hồ, cả hai cũng không phân thắng bại, sau đó hai người đàn ông cao to đều chẳng buồn đánh đấm gì nữa, cả hai nằm song song trên sân thể dục thở dốc. Không đánh nhau nữa, cũng không ai nói gì cả, hai người chỉ nằm ở đó, nhìn ngọn đèn phía trên sân thể dục.
“Có thể có may mắn được đánh một trận với lão đại của căn cứ XI ở đây, đúng là vinh hạnh của tôi!” Huấn luyện viên trưởng vừa nhìn ánh đèn bên trên vừa thở dốc nói: “Tôi còn tưởng anh định đến đây đánh tôi tàn phế luôn, nào ngờ anh lại nương tay.”
Lệ Nam Hành cũng thở hổn hển một lúc, nằm ở đó, cười khẩy coi thường: “Anh biết không ít chuyện nhỉ.”
“Tôi cũng vừa mới biết anh là lão đại của căn cứ XI thôi, ban đầu tôi thật sự cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng ngẫm nghĩ thì thấy thân thủ của A Linh đã khiến cho người ta rất ngạc nhiên rồi, sự xuất hiện và thân phận căn cứ XI của anh chỉ khiến tôi hiểu ra rốt cuộc A Linh đã học được chúng từ đâu. Không hổ là căn cứ XI nổi danh lẫy lừng, ngay đến một cô gái cũng có thể học được thân thủ tốt đến vậy. Nếu tôi đến đó vì hâm mộ tiếng tăm của căn cứ, không biết với tuổi tác lớn thế này, tôi có vinh dự được tiếp nhận không?” Huấn luyện viên trưởng vừa nói vừa cười.
Lệ Nam Hành không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn ánh đèn ở phía trên.
Bầu không khí rơi vào yên lặng, cuối cùng huấn luyện viên trưởng bật dậy, ngồi tại chỗ, nhìn sân thể dục vắng vẻ và nói: “Dù tôi không biết tại sao A Linh lại rời khỏi căn cứ XI của các anh, cũng không biết quá khứ của hai người thế nào. Nhưng trong ấn tượng của tôi, một năm rưỡi trước, lúc cô ấy vừa đến võ quán của chúng tôi, cô ấy trầm tĩnh đến mức khiến rất nhiều người trong số chúng tôi nghi ngờ không biết có phải cô ấy là người có vấn đề về tính cách hay không. Về sau chúng tôi phát hiện dù khi lên lớp, cách cô ấy dạy các học viên rất nghiêm khắc nhưng lại làm rất tỉ mỉ, dạy cũng rất tốt, dần dà chúng tôi mới xác định cô ấy chỉ không thích giao lưu với người ngoài, cũng không thích nói lời thừa thãi mà thôi. Hơn nữa tâm lý phòng bị của Phong Lăng rất nặng, không hề tiếp xúc quá gần gũi với ai. Lúc đó ngoài giờ lên lớp ra, cô ấy đều ở một mình, chúng tôi đến tìm cô ấy trò chuyện, cô ấy chỉ yên lặng nhìn, không hề có ý định hòa nhập. Cô ấy lầm lì như một người cô độc, từ lúc đó tôi bắt đầu chú ý đến cô ấy, tôi thật sự chưa từng gặp cô gái nào có tính cách như cô ấy cả.”
Sau khi mỉm cười, huấn luyện viên trưởng lại nói: “Tôi lại không nhịn được mà cảm thấy rằng, dưới vẻ trầm mặc của cô ấy nhất định ẩn giấu tổn thương và nỗi đau đớn, bằng không cô ấy không thể dựng lớp vỏ cứng dày như vậy, cũng sẽ không từ chối tất cả mọi người tới gần như thế. Tôi luôn nghĩ không biết cô ấy đã trải qua những chuyện gì.”