Nhưng dù gì lúc còn ở trong căn cứ XI, Phong Lăng cũng đã từng học rất nhiều về cấu tạo bộ phận, huyệt đạo trên cơ thể người nên cô biết được những vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể của con người. Sau gáy là một vị trí rất nguy hiểm, dù không bị đánh đến mức mất mạng nhưng chắc chắn người bị đánh sẽ ngất, hoặc sẽ bị ảnh hưởng một cách nhất định, tóm lại là không thể coi thường, nhất định phải kiểm tra cẩn thận.
Phong Lăng muốn nhân lúc bôi thuốc cho anh thì nhìn thử xem vết thương của anh có nghiêm trọng không, nhưng người ta lại ngủ mất.
Phong Lăng bước vào, sau khi đặt thuốc lên bàn nước, cô đứng cạnh sofa, dù không muốn nhìn nhưng hình như trong căn phòng này không có thứ gì liên quan đến mình cả. Phong Lăng đứng một bên, cuối cùng vẫn nhìn về phía người đàn ông.
Sau khi nhìn một lúc, Phong Lăng đi qua, cầm lấy chiếc chăn mỏng được gấp gọn gàng cạnh sofa, nhẹ nhàng giũ ra, sau đó đắp lên người Lệ Nam Hành.
Người đàn ông không mở mắt ra nhưng lúc chiếc chăn được đắp lên người, hình như anh hơi cau mày lại.
Thấy Lệ Nam Hành chưa tỉnh, sau khi do dự một hồi, Phong Lăng lại cầm túi thuốc lên, bóp một ít thuốc mắt mỡ ra tay, sau đó lại quay sang nhìn người đàn ông đang say giấc ngủ. Cô cẩn thận dùng tay nhẹ nhàng cởi cúc cổ áo bộ đồ mặc ở nhà của anh ra, nương theo phần đầu đang hơi nghiêng về một bên lúc ngủ của anh, cẩn thận bôi từng chút thuốc mắt mỡ lên vị trí sau gáy anh.
Nhưng tư thế này của Lệ Nam Hành khiến Phong Lăng chỉ có thể tạm thời thoa thuốc lên một phần nhỏ sau gáy, chỗ vết thương kéo dài còn lại lan xuống lưng tạm thời vẫn chưa thể bôi được.
Phong Lăng khẽ lay người Lệ Nam Hành nhưng không gọi anh dậy được, sau khi cúi đầu nhìn anh một lúc như vậy, đột nhiên Phong Lăng đanh mặt đứng phắt dậy khỏi sofa, lùi lại một bước: “Tỉnh rồi thì quay người sang một bên, tôi bôi thuốc cho anh.”
Lệ Nam Hành mở mắt, nhìn cô gái có khả năng quan sát rất chuẩn, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ nghiêng đầu sang một bên, phối hợp với cô.
Phong Lăng thấy Lệ Nam Hành không ngờ lại phối hợp với mình, những câu nói vốn đã chuẩn bị xong xuôi để nói anh một trận lại nghẹn lại trong cổ họng.
Nhưng vừa rồi, anh đã giả vờ ngủ sao?
Rõ ràng Lệ Nam Hành biết cô đang bôi thuốc giúp anh mà còn giả bộ ngủ!
Đồ tâm thần!
Phong Lăng thầm mắng một câu, trên gương mặt không có biểu cảm gì, chỉ trưng ra vẻ mặt khó coi, tay cầm lấy thuốc mắt mỡ, định kéo áo trên người anh xuống thêm chút nữa, kết quả lúc này người đàn ông đang ngồi trên sofa đột nhiên vui vẻ cởi cúc áo phía trước, sau đó tiện tay cởi phăng… chiếc áo trên người ra…
Đột nhiên thấy Lệ Nam Hành cởi trần, để lộ cơ thể săn chắc dựa vào sofa, Phong Lăng đang cầm thuốc mà không khỏi run lên, cơ bắp trên bụng và ngực của anh đập vào mắt cô, sau đó nhìn dọc lên theo cánh tay, cuối cùng ánh mắt cô nhìn đến phần lưng đối phương. Lúc này, vết thương rõ ràng bị gậy đập trúng đã thu hút hết toàn bộ sự chú ý của cô.
Ngày trước, đúng là cô đã không ít lần thấy anh cởi đồ, chính cô cũng thừa nhận, lúc trước khi chưa coi cô là con gái, Lệ Nam Hành thường xuyên để trần nửa thân trên đi lại trước mặt cô.
Không phải là chưa từng nhìn thấy nhưng sao bây giờ, cô lại thấy hơi ngại ngùng một cách kỳ lạ như vậy?
Phong Lăng tiến lại gần, cúi người xuống kiểm tra vết thương trên lưng Lệ Nam Hành, sau đó, cô vừa dùng ngón tay bôi thuốc mắt mỡ lên lưng đối phương, vừa dùng sức ấn qua, ấn lại mấy cái vào tất cả các huyệt vị yếu ớt cạnh vết thương.
Cảm nhận được sự cẩn thận và thăm dò từ động tác của Phong Lăng, Lệ Nam Hành nghiêng người dựa lên sofa, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ và lực của bàn tay mềm mại đang mơn trớn sau lưng mình. Sau đó anh lại cảm nhận được cơn đau âm ẩm vì bị cô ấn, liền nói: “Không cần ấn tới ấn lui vậy đâu, anh đã nói bị thương không nghiêm trọng là không nghiêm trọng, dù là nhiều năm trước, bây giờ hay sau này, em hãy nhớ phải tin từng câu nói của anh.”
Phong Lăng không lên tiếng, sau khi chỉ xác định đúng là anh không có vấn đề gì lớn, thật sự chỉ là tụ máu và tổn thương mô liên kết, cô cũng yên tâm, bôi thuốc mỡ lên vết thương của anh.
“Anh nghiêng bả vai sang bên trái một chút, tôi ngồi bên này không bôi tới được.” Phong Lăng khẽ nói.
Người đàn ông phối hợp nghiêng bả vai sang bên trái.
Đến khi bôi thuốc xong, Phong Lăng đóng nắp tuýp thuốc mỡ lại, đang định quay người đi lau phần thuốc còn thừa trên ngón tay, nhưng lúc cô quay người định rời khỏi vị trí cạnh sofa, người đàn ông vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi dựa lên sofa phối hợp với cô nãy giờ đột nhiên duỗi tay ra, bất chợt túm lấy cổ tay cô.
Phong Lăng ngừng động tác, ngoảnh lại nhìn anh.
Lúc này, người đàn ông cũng đã quay lại, vì trên lưng có thuốc mỡ chưa khô, tạm thời không thể dựa vào sofa, vì vậy anh cứ ngồi như thế, tóm lấy cổ tay Phong Lăng và nhìn cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt của Phong Lăng không chút dao động, vì anh đang bị thương, nên cô không giãy giụa, chỉ nói: “Buông tay ra.”
Lệ Nam Hành đương nhiên không buông, chỉ nhìn cô: “Tối nay em ở lại chỗ anh chứ?”
Câu nói này của anh khiến Phong Lăng thoáng chốc nhớ lại vấn đề chiếc chìa khóa.
Cô không mang chìa khóa theo.
Phong Lăng ra sức rụt tay mình lại khỏi bàn tay Lệ Nam Hành, nghiêng người khỏi sofa, ném tuýp thuốc mỡ lên bàn nước, sau đó rút một tờ khăn giấy lau phần thuốc còn sót lại trên ngón tay, vừa lau vừa đi vòng qua một bên bàn, tiếp tục duy trì khoảng cách thích hợp với anh. Sau đó cô ném tờ khăn giấy vào trong rọt rác cạnh đó, không trả lời.
Lệ Nam Hành ngồi bất động trên sofa, nhìn dáng vẻ xa cách cự tuyệt của cô: “Anh thật sự không còn chiếc chìa khóa dự phòng nào khác, giờ này gọi người đến mở khóa nhà cho em cũng không phải là lúc thích hợp, thôi thì để sáng mai hãy gọi người đến mở, bây giờ em ngủ lại đây trước?”
“Từ giờ đến khi trời sáng cũng chẳng còn mấy tiếng, tôi không ngủ nữa.” Phong Lăng nhìn đồng hồ: “Anh muốn ngủ thì đi ngủ đi, tôi ngồi trong phòng khách là được.”
Đôi mắt sâu đen như mực của Lệ Nam Hành nhìn chằm chằm cô: “Anh ngồi cùng em.”
“Không cần.” Phong Lăng nhìn gương mặt vẫn hơi tái nhợt của người đàn ông: “Anh bị thương nên đi nghỉ đi, tôi vừa ngủ một giấc rồi, bây giờ không buồn ngủ nữa. Vả lại tôi cũng không ngủ ngon được ở nơi lạ, dù chỉ là cách một vách tường, nhưng dẫu sao nơi này cũng không phải là nhà tôi. Anh để tôi ngồi lại đây một lúc là được, tôi muốn ở một mình.”