“A…” Người đàn ông châu Á đau đớn, khẽ kêu lên một tiếng, suýt nữa hắn ta đã không cầm chắc được súng, nên vội vàng đổi súng sang tay khác, bắn một phát súng về phía trước.
Nhưng lần này Lệ Nam Hành đã nghiêng mình tránh đi, cùng lúc đó, với một con dao gọt hoa khác, Phong Lăng đâm trúng mu bàn tay của Thụy Sa, cô ta đau đến mức cánh tay cứng đờ. Nhân cơ hội này, Lệ Nam Hành dùng một tay đẩy Thụy Sa ra, đồng thời, rút khẩu súng trong túi quần mình ra chĩa vào người đàn ông châu Á bắn liên tiếp ba phát “đoàng, đoàng, đoàng”, một viên đạn trúng chân đối phương, một viên trúng cánh tay và một viên trúng bả vai, cả ba phát súng đều chuẩn xác nhưng không hề nguy hiểm đến tính mạng đối phương. Trong hai người, gã người đàn ông châu Á này có liên quan đến manh mối quan trọng của nhóm buôn bán thuốc phiện đã trốn thoát, Lệ Nam Hành không thể giết chết ngay, nếu không thì chắc chắn chỉ cần một phát súng, anh đã có thể bắn vỡ sọ đối phương.
Thụy Sa bị lực tay của Lệ Nam Hành đẩy sang một bên, loạng choạng, ngã nhào xuống đất, cúi xuống trông thấy khẩu súng đó trên mặt đất, cô ta đang định vươn tay cầm lấy, kết quả đã có người nhặt khẩu súng lên trước cô ta.
Thụy Sa nhanh chóng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Phong Lăng đã đi đến gần, nhưng cô ta còn chưa thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt của Phong Lăng thì đã bất ngờ bị Phong Lăng đạp ngã xuống đất, đồng thời vai cũng bị Phong Lăng đập mạnh. Trong phút chốc, Thụy Sa đau tới mức khẽ kêu lên, mắng chửi, nhiều năm nay, chưa bao giờ cô ta gặp người phụ nữ nào lại có thân thủ tốt hơn mình, điều mấu chốt là cô gái này trông còn rất nhỏ nhắn, hoàn toàn không phải kiểu người cơ bắp!
Phong Lăng nhanh nhẹn nhặt khẩu súng lên, đánh Thụy Sa bị thương, lại dí khẩu súng vào đầu của cô ta. Cô cúi xuống nhìn cô ta nói: “Không được cử động!”
Thụy Sa đờ người, ngồi dưới đất bất động nhưng bàn tay lại gắt gao nắm tấm thảm dưới sàn, ánh mắt hung dữ lườm Phong Lăng: “Mày là ai?”
Đã rất lâu rồi, Phong Lăng không tham gia vào chiến đấu có liên quan đến súng đạn hay vũ lực. Lúc đối phương hỏi câu này, theo phản xạ có điều kiện, cô định lên tiếng báo biệt hiệu của mình ở trong căn cứ XI, nhưng vừa định lên tiếng, cô lại ngập ngừng, không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Thụy Sa, hờ hững đáp: “Cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần cô dám động đậy thì sẽ thành vong hồn dưới họng súng của tôi ngay, còn tên của tôi thì chắc cô chỉ có thể xuống dưới đó mà hỏi Diêm Vương thôi!”
Lệ Nam Hành cũng tưởng Phong Lăng sẽ báo biệt hiệu của cô ở căn cứ XI nhưng cô lại không làm như vậy.
Anh nghe ra sự ngập ngừng trong câu nói của cô, anh liếc nhanh nhìn người đàn ông châu Á đang nằm co quắp dưới sàn vì bị trúng đạn, sau đó lại nhìn về phía Phong Lăng đang áp chế Thụy Sa ở dưới sàn.
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, cùng lúc đó Phong Lăng cũng ngoảnh sang nhìn anh, không cần anh hỏi, cô đã nói ngay: “Vừa nãy tôi gặp họ dưới tầng, thấy hành tung của họ đáng nghi, sau đó lại đi lên thẳng tầng mười lăm, tôi đoán chắc họ đến tìm anh báo thù hay là phần tử khủng bố từ đâu đó đến, tôi lo sẽ xảy ra chuyện nên trèo từ hành lang chống cháy ở tầng mười bốn lên xem thế nào.”
Lệ Nam Hành thu khẩu súng lại, đút vào túi quần, sau đó lại nhìn người đàn ông châu Á đang nằm dưới sàn. Dù hắn ta chưa chết nhưng đã mất lực đánh trả, để tránh xảy ra bất kỳ sai lầm nào, anh tiến lên lục soát mọi vị trí trên người hắn ta một lượt, sau khi tìm thấy súng và vũ khí còn sót lại, Lệ Nam Hành mới đứng thẳng người dậy, thoải mái cử động bả vai và phần lưng cứng đờ đau nhức một chút, sau đó nhìn Phong Lăng, nói: “Em quan tâm tới anh à?”
Phong Lăng không trả lời, chỉ nhìn người phụ nữ đang đỏ mắt trước mặt mình: “Người phụ nữ này xử lý thế nào?”
Lệ Nam Hành cúi xuống nhìn, vừa hay trông thấy Thụy Sa đang định tóm lấy tấm thảm bên cạnh vung lên, anh vừa định lên tiếng thì Phong Lăng đã nhanh tay lẹ mắt đạp một cú vào hông của cô ta. Thụy Sa còn chưa kịp dùng sức vung tấm thảm lên, đã chật vật ngã nhào xuống đất, bàn tay cũng nhanh chóng buông lỏng một góc thảm ra.
Phong Lăng giẫm lên tấm thảm đó, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ ngã dưới đất: “Báo cảnh sát hay gọi người của quân đội đến?”
Cô hỏi Lệ Nam Hành.
Lệ Nam Hành liếc nhìn hai người ở dưới đất, không biết anh nghĩ gì, đột nhiên ngoảnh sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở vị trí đối diện khung cửa sổ này không xa, khoảng ba, bốn trăm mét có một tòa trung tâm tài chính cao ba mươi tám tầng, thấy tia sáng phản chiếu từ tầng thượng của tòa nhà đó, Lệ Nam Hành nhíu mày, đột nhiên nói một câu: “Cẩn thận! Có súng bắn tỉa, chúng đã có chuẩn bị trước khi đến, không chỉ có hai người đâu.”
Nghe thấy câu nói này, người đàn ông châu Á ngã dưới đất, cả người đầm đìa máu đó đột nhiên nhếch mép cười lạnh, hắn ta vùng vẫy định bò từ dưới đất dậy, song giãy giụa một lúc lâu mà vẫn không thành. Sự tàn độc và biểu cảm đã tính trước mọi việc từ trước trong ánh mắt hắn ta đã xác nhận câu nói của Lệ Nam Hành là chính xác.
Thụy Sa ngã dưới đất cũng thoáng cái bật cười, ngoảnh sang, lạnh lùng nhìn về phía Lệ Nam Hành thoáng chốc đã sầm mặt xuống: “Mày nói đúng rồi đấy! Lệ Nam Hành, chỗ của chúng mày đã bị bao vây rồi, muốn thoát ra ngoài không dễ vậy đâu! Tao thật không ngờ bên cạnh mày lại có một người con gái có thể vào sinh ra tử vì mày, vậy thì để tao tác thành cho mày, để nó chôn cùng với mày luôn!”
Phong Lăng nhìn Thụy Sa, vẫn không nói gì, cánh tay cô đột nhiên siết chặt, Phong Lăng ngoảnh sang thì thấy Lệ Nam Hành bỗng đi qua túm lấy cô, đồng thời hướng lưng mình về phía cửa sổ. Anh che chắn, bảo vệ cô ở trong lòng, cùng lúc đó đẩy cô đi ra ngoài: “Em đi đi!”
Phong Lăng ngoảnh lại định lên tiếng nhưng đột nhiên nghe thấy ba cánh cửa sổ ở phòng ngủ, ban công và bếp đối diện với cửa sổ của trung tâm tài chính ở phía đối diện đúng lúc này chợt truyền đến tiếng nổ, chứng tỏ tay súng bắn tỉa của đối phương không chỉ có một, mà còn có ở những chỗ xung quanh nơi này.
“Lệ Nam Hành…”
“Đừng nhiều lời nữa, mau đi đi!” Lệ Nam Hành không do dự đẩy Phong Lăng lên trước, lưng anh vẫn che chắn tất cả mọi phương hướng nguy hiểm ở phía sau cho cô. Anh dùng mắt cảnh cáo, bảo cô phải lập tức đi ngay.