“Mời nói.”
“Bởi vì sang năm ông nhà tôi phải tranh cử chức Thị trưởng Los Angeles. Cô hẳn rất rõ ràng tình hình và hoàn cảnh của nước Mỹ, có rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng, những chuyện này đối với người lớn bọn tôi mà nói thì vẫn ổn nhưng con gái của chúng tôi còn quá nhỏ, sợ nhỡ gặp phải mấy chuyện bắt cóc tống tiền, tài sản đe dọa gì gì đó. Cho nên vào năm sau, khi đến thời điểm tranh cử, chúng tôi muốn mời một người giỏi làm vệ sĩ cho con gái tôi, ở bên con bé mỗi ngày.” Nói tới đây, phu nhân Ritter hơi khó xử nhìn Phong Lăng: “Đúng lúc chúng tôi biết được cô là con gái, mặc dù cô có thân phận là thành viên căn cứ XI nhưng hình như tạm thời cô không định quay về đó thì phải. Tôi cũng biết thân thủ cô rất giỏi, nhân phẩm cũng vô cùng tốt, hơn nữa cô đã từng cứu con bé, vậy nên tôi muốn mời cô làm vệ sĩ cho con gái chúng tôi.”
Phong Lăng nghe thấy vậy cũng không trả lời ngay lập tức, chỉ cúi đầu nhìn bé gái đang chớp mắt nhìn mình.
“Thật ra thời gian cũng không phải quá lâu đâu, hiện tại đã gần cuối năm rồi, cách thời gian tranh cử năm sau còn chín tháng, cô chỉ cần ở bên cạnh con gái tôi bảo vệ con bé chín tháng là có thể khôi phục lại thân phận tự do. Xin cô Phong hãy yên tâm, khi cô ở bên cạnh con bé, chúng tôi nhất định sẽ thu xếp và cho cô đãi ngộ tốt nhất! Sau khi rời khỏi nhà chúng tôi, chúng tôi sẽ phân xử, giải quyết giúp cô, sẽ nói với mấy ông cụ nhà họ Lệ. Dựa vào việc cô đã từng lập được rất nhiều công lao, lại có người của Tòa thị chính chúng tôi ra mặt, yêu cầu họ khôi phục tư cách để quay lại căn cứ XI cho cô, tất cả cũng là thuận theo tự nhiên thôi. Bất luận là đối với cô hay đối với cả gia đình chúng tôi, chuyện này đều cực kỳ có lợi cho hai bên, vậy nên tôi hy vọng cô Phong có thể cân nhắc đôi chút.”
Quả thực Phong Lăng không hề muốn quay về căn cứ XI, cho dù là bị cưỡng ép bắt về, cô cũng cảm thấy không hề cần thiết.
Đối với cô mà nói, thỉnh cầu này của vợ chồng Ritter lại giống như cho cô một sự lựa chọn mới.
Nếu bản thân cô còn giữ thân phận là thành viên căn cứ XI, vậy thì cô có thể xem như là thành viên được căn cứ phái ra thi hành nhiệm vụ bảo vệ con gái Thị trưởng, thời gian làm nhiệm vụ không tới một năm.
Chỉ là… xem ra, cô quả thực không thể ở lại Boston nữa rồi.
Phu nhân Ritter thấy Phong Lăng im lặng liền nhìn cô bằng ánh mắt đầy hy vọng: “Cô Phong còn có yêu cầu gì khác đối với thỉnh cầu của chúng tôi không? Chỉ cần cô chịu đồng ý, cô có yêu cầu thế nào thì chúng tôi đều có thể cố gắng hết sức đáp ứng.”
“Không có yêu cầu gì cả, tôi đồng ý.”
Văn Nhạc Tình ở bên cạnh vốn không muốn tham gia vào chuyện này, suy cho cùng cũng không liên quan đến mình nhưng khi đột nhiên nghe thấy Phong Lăng đồng ý thoải mái như thế, cô lập tức nhìn sang Phong Lăng, khẽ hỏi: “Chuyện như thế này mà em không nói với Nam Hành một tiếng sao?”
Những chuyện cần phải phái thành viên ra bên ngoài căn cứ như thế này quả thực cần phải báo một tiếng với người phụ trách, nhưng dẫu sao vợ chồng Ritter cũng là viên chức của Tòa thị chính, họ chỉ cần đưa yêu cầu của mình lên trên là được, vấn đề chính là họ tôn trọng ý kiến của Phong Lăng, cho nên đích mới thân đến hỏi cô có đồng ý hay không.
Chỉ riêng việc họ không nhờ trụ sở căn cứ thông báo cho cô là cô được phái ra ngoài làm nhiệm vụ, mà sau khi biết cô ở đây, cả gia đình đã tự mình đến, như thế cũng đủ để thấy sự tôn trọng của họ đối với cô rồi.
Đối mặt với người một gia đình như thế này, Phong Lăng cũng không dễ dàng từ chối.
Dù sao, đối với cô, ở đâu cũng đều giống nhau, chỉ cần không ép cô trở về căn cứ XI, ở đâu cũng như nhau cả.
“Nam Hành đã tỉnh lại rồi, chị thấy em vẫn nên nói với anh ấy một tiếng...” Văn Nhạc Tình vừa nói câu này, giọng nói đột nhiên ngừng lại.
Quả thực là Lệ Nam Hành đã tỉnh lại được mấy ngày rồi, hơn nữa tình trạng bình phục rất tốt, ý thức cũng tỉnh táo, không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào hết. Nhưng anh cứ nín thinh, không nhắc gì tới chuyện của Phong Lăng, cũng không nói muốn gặp cô, y như thể người này chưa từng tồn tại vậy.
Có vài lần khi Văn Nhạc Tình ở trong phòng bệnh của anh, như vô tình, lơ đễnh nhắc tới chuyện Phong Lăng cũng ở trong bệnh viện này, Lệ Nam Hành đều không có biểu cảm gì y như anh không nghe thấy, lại hệt như không có bất kỳ cảm giác dư thừa nào đối với hai chữ “Phong Lăng”. Anh chỉ bình tĩnh lướt qua đề tài về cô, chưa từng trả lời bất kỳ điều gì.
“Vậy chúng ta đi nói với cậu Lệ một tiếng.” Phu nhân Ritter vội vàng cười nói.
“Không cần, tôi đã rời khỏi căn cứ XI lâu như vậy rồi, không cần nói với ai hết, tôi có thể đi luôn với các vị.” Phong Lăng nói: “Nhưng mà, nếu như nhất định phải theo thủ tục, dù sao cũng có liên quan tới Tòa thị chính Los Angeles thì khai báo một tiếng với trụ sở căn cứ bên kia cũng tốt, những thủ tục khác đều có thể lược bớt.”
Vợ chồng Ritter gật đầu nhưng bọn họ rất tôn trọng Lệ Nam Hành, cho nên trước khi đi, họ vẫn có ý định nói rõ một câu với anh. Chỉ là thấy Phong Lăng có vẻ như không muốn nhắc tới anh, họ không biết rõ tình hình, cũng không nói nhiều nữa.
Tối hôm đó, Phong Lăng biết được yêu cầu của vợ chồng ông Ritter đã được trụ sở căn cứ bên kia đồng ý, sáng sớm hôm sau, cô có thể theo cả nhà họ về Los Angeles.
Buổi tối, Phong Lăng thu dọn đồ đạc của mình, Văn Nhạc Tình còn giúp cô nhờ người tới chỗ cô từng ở lấy đồ của cô tới.
Lúc Phong Lăng thu xếp đồ đạc lại lần nữa, nhìn thấy hộp nhung nhỏ được đặt trong va li hành lý, cô mở ra xem, bên trong là miếng ngọc tròn và ngọc bội có khắc chữ Phong được khảm chung với nhau, cô chỉ nhìn một cái rồi lặng lẽ đặt xuống dưới đáy va li, không lấy ra thêm lần nào nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Trước khi Phong Lăng chuẩn bị xuất phát rời đi, cô biết được xe của vợ chồng Ritter chưa tới, trong lúc chờ đợi, cô ra khỏi phòng bệnh, ma xui quỷ khiến lại đi tới trước cửa phòng bệnh của Lệ Nam Hành.
Phong Lăng im lặng nhìn cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt trước mắt, bên tai vẫn quanh quẩn câu nói kia của Lệ Nam Hành: “Nhớ lấy những lời hôm nay em đã nói.”
Cô cứ đứng ngoài cửa như vậy không biết bao lâu, đến tận khi điện thoại của cô vang lên, cô bắt máy, nghe thấy giọng nói khách sáo của tài xế do vợ chồng Ritter phái tới trong điện thoại: “Cô Phong, xe đã đến rồi, mời xuống lầu.”
Phong Lăng đáp lại rồi cúp điện thoại, xoay người chuẩn bị trở về phòng bệnh của mình lấy hành lý.
Trong nháy mắt cô xoay người đi, cánh cửa vẫn luôn đóng chặt sau lưng đột nhiên mở ra...