Hiện tại, Phong Lăng quay về với thân phận là phái nữ, tất nhiên cũng không thể nào công khai ở phòng bên cạnh phòng của Lệ Nam Hành được, cho dù phần lớn mọi người trong căn cứ đều ngầm hiểu rất nhiều chuyện rồi nhưng để cho tất cả mọi người cảm thấy công bằng, hơn nữa để không ảnh hưởng đến tác phong của căn cứ, Phong Lăng vẫn phải chuyển đi.
Hai ngày sau, cách ngày Phong Lăng chính thức tiếp nhận những người mới còn một ngày.
Vừa hay Lệ Nam Hành đã làm xong hết những việc khó giải quyết kia, hôm nay quay về căn cứ, nhưng vẫn còn có việc phải đến trụ sở căn cứ thảo luận. Trên đường quay về, anh đã biết được hai ngày nay Phong Lăng đã thu xếp ổn thỏa, lần này thật sự không muốn đi nữa, anh cũng rất yên tâm về tình hình hiện tại của Phong Lăng. Mặc dù thật sự rất nhớ cô nhưng anh vẫn đến trụ sở thảo luận chuyện của quân đội trước.
Kết quả, khi xe của Lệ Nam Hành mới dừng trước cửa trụ sở, anh xuống xe, bước lên bậc thềm, đang định đi vào, đột nhiên nghe thấy vài tiếng động.
Anh quay đầu lại đã thấy Phong Lăng không biết đi từ đâu ra, trong tay xách hai vali cực lớn, đang một mình hì hục kéo ra khỏi cửa trụ sở căn cứ.
Anh nhìn vali của Phong Lăng, xem ra chắc chắn không nhẹ.
Lệ Nam Hành đi xuống, thuận tay đón lấy vali giúp cô: “Gì đây?”
Phong Lăng không ngờ anh lại đột ngột quay về, bỗng ngước mắt lên, nhìn thấy anh, cô hơi sửng sốt. Sau khi thấy vẻ mặt của người đàn ông giúp cô cầm vali giống như không tốn chút sức lực nào, cô thẩm nhủ “quả nhiên đàn ông và phụ nữ vẫn khác nhau”.
Dù thân thủ của cô nhanh nhẹn và tốt thế nào đi nữa, về mặt sức lực, nếu điểm tuyệt đối là một trăm, thì Lệ Nam Hành có thể đạt một trăm năm mươi điểm. Còn bản thân cô, dù huấn luyện thể lực lâu hơn nữa thì đoán chừng tình trạng tốt nhất cũng chỉ có thể đạt bảy mươi, tám mươi điểm.
Sự khác nhau giữa nam và nữ, chênh lệch lớn nhất chính là chênh lệch về sức mạnh.
“A Phong nói tạm thời thu xếp cho em ở trụ sở căn cứ, ở góc lầu hai của trụ sở căn cứ còn có một phòng trống.” Phong Lăng vừa nói vừa đưa tay ra, định xách giúp anh.
Lệ Nam Hành nghe vậy, cũng không xách nữa, đặt vali xuống đất, ánh mắt khó chịu: “Để em ở trụ sở căn cứ?”
“Đúng thế, nếu không thì phải làm sao?” Phong Lăng nhìn vali bị anh “vứt bỏ”, rồi lại ngước mắt nhìn anh: “Hiện tại, nếu em đã là sĩ quan huấn luyện mới thì phải ở nơi gần người mới nhất, nhưng bởi vì vấn đề giới tính, một người phụ nữ như em cũng không tiện ở chung tòa nhà huấn luyện với bọn họ. Trụ sở căn cứ bên này xem như là nơi gần với sân huấn luyện của người mới nhất rồi. Hơn nữa, các anh em của đội bắn tỉa cũng đã chuyển sang chỗ mới từ lâu, em không ở đây thì còn có thể ở đâu nữa?”
Lệ Nam Hành thờ ơ nhìn cô: “Chỗ anh không thể ở à?”
Phong Lăng: “...”
A Phong vừa nghe thấy tiếng xe, biết là Lệ lão đại đã quay về, nhưng được một lúc rồi vẫn chưa nhìn thấy người đâu, anh ta theo bản năng ra ngoài xem thử tình hình, kết quả lại đột nhiên nghe thấy mấy câu ẩn chứa sự lạnh lùng khó chịu của Lệ Nam Hành.
A Phong hắng giọng, vừa giả vờ ho khan vừa nói: “Lão đại à, mặc dù căn cứ này là của anh, nhưng dù gì 95% anh em trong căn cứ đều độc thân, năm phần trăm còn lại có bạn gái thì mấy tháng trời cũng không được gặp mặt. Lúc ở căn cứ anh nên kiềm chế chút đi... để Phong Lăng ở chỗ anh, có phải hơi quá không?”
Lệ Nam Hành lạnh lùng liếc anh ta: “Tôi nói là ở phòng bên cạnh tôi, cậu nghĩ cái gì thế?”
“Phòng bên cạnh phòng anh cũng không được, chỉ cách mỗi bức tường, với lại, hiện tại tòa nhà đó chỉ có mình anh ở, không có lấy một người thừa.” A Phong cười nói: “Trước kia, mọi người đều cho rằng Phong Lăng là nam, trong căn cứ vẫn lan truyền những câu chuyện phiếm bán hủ góp vui. Bây giờ, hầu như tất cả mọi người đều biết chuyện giữa anh và cô ấy cả rồi, ở... ở chung một tòa nhà, có khác gì ở chung trên một cái giường đâu?”
Phong Lăng: “...”
“Anh là lão đại, cho dù ở đây anh quyết định tất cả, nhưng anh vẫn phải chú ý đến cảm nhận của mọi người một chút. Lúc riêng tư, ở nơi mọi người không nhìn thấy không cảm nhận được, anh và Phong Lăng muốn làm gì cũng được. Tôi vẫn chỉ nói câu đó, đừng thể hiện thái quá.”
A Phong nói xong lại nhìn về phía Phong Lăng, đánh mắt ra hiệu xin cô cũng hiểu cho một chút: “Hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời ở đây, đừng bắt bẻ nữa.”
Phong Lăng: “... Chúng tôi không làm bậy gì cả, ở tòa nhà trung tâm của căn cứ rất tốt, chỗ này dù là tầm nhìn hay điều kiện đều là nơi tốt nhất căn cứ, sao tôi có thể bắt bẻ chứ.”
Mặt Lệ Nam Hành tối sầm lại.
Đương nhiên tòa nhà trụ sở căn cứ là tốt nhất.
Tầm nhìn, cơ sở vật chất cũng tốt.
Tốt đến mức buổi tối hễ anh muốn tới tìm Phong Lăng, muốn làm chút chuyện gì đó mà không kích thích đám độc thân trong căn cứ, đều phải đi qua camera giám sát của cổng chính tòa nhà trụ sở căn cứ, quan trọng là camera giám sát xung quanh nơi này còn nhiều nhất căn cứ, bao gồm cả tất cả lối hành lang trong đó cũng có đầy camera giám sát. Hơn nữa, nơi này người đến người đi đông đúc, lại ở vị trí cao nhất, nằm chính giữa căn cứ.
Anh phải trải qua trăm cay nghìn đắng, nghĩ đủ cách lừa Phong Lăng về căn cứ là để làm gì?
Là để nhìn thấy mà lại không thể ăn sao?
Rốt cuộc anh toan tính cái gì đây?
Lệ Nam Hành là lão đại của căn cứ, là người phụ trách ở đây, là lão đại của tất cả mọi người, cũng là boss của bọn họ. Tiền trợ cấp nhiệm vụ và tiền thưởng sau mỗi lần làm nhiệm vụ đều do anh bỏ ra, cho dù vấn đề về cơm ăn áo mặc anh hào phóng tới mức khiến không ai đồn đại được lời nào, nhưng dẫu sao thì cả căn cứ đều là người độc thân, hơn nữa, Phong Lăng thật sự là người phụ nữ ngoại lệ duy nhất được đồng ý ở lại. Điều lệ này của căn cứ vừa bị phá vỡ, nếu như những chuyện khác làm quá trắng trợn, ngược lại sẽ rước thị phi cho cô, khiến cô khó xử.
“Không ở chỗ anh cũng được, đổi chỗ khác đi.” Lệ Nam Hành bình tĩnh: “Bên cạnh tòa nhà huấn luyện người mới có một căn nhà độc lập mới xây phải không?”
A Phong bĩu môi: “Căn nhà đó mới xây xong được mấy tháng, các thiết bị bên trong vẫn chưa lắp đặt xong, điện nước gì đó cũng chưa làm xong luôn, kể cả mấy thứ như giường và đồ dùng hàng ngày. Mấy tháng trước bận những chuyện khác nên bị trì hoãn, tôi vẫn chưa đi kiểm tra được mấy căn nhà độc lập mới xây trong căn cứ. Dù muốn để Phong Lăng chuyển vào đó thì chí ít cũng phải lắp đặt mấy thứ này gọn gàng hết rồi tính tiếp, lại còn phải để không một thời gian cho khô sơn, ít nhất cũng phải ba tháng sau, cô ấy mới có thể vào ở. Ba tháng này, cô ấy vẫn phải ở đây.”
Nghe thấy vậy, Phong Lăng cũng không muốn chậm trễ nữa, cô nói: “Không sao, tôi ở đây đi, thật sự rất tốt mà.”