Vì sự đau đớn trên cổ tay mà trong chốc lát Phong Minh Châu tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô ta nhắm hai mắt lại, rồi đột nhiên giương mắt nhìn về phía Phong Lăng.
Vốn dĩ hai ngày trước, lúc định đến tìm Phong Lăng, cô ta đã nghĩ xong phải đối phó cô như thế nào rồi, ít nhất tâm trạng không thể quá kích động, nói chuyện cũng phải có lý, có căn cứ, như vậy mới có thể đả kích được cô.
Thế nhưng bị chặn ở ngoài mấy ngày liên tục, thậm chí ngay cả một người vào trong giúp cô ta báo cho Phong Lăng một tiếng cũng không có, nếu không phải có mấy người mới trong căn cứ vẫn chưa hiểu rõ tình hình loan truyền mấy câu thì e rằng cô ta sẽ không thể gặp được cô.
Nếu căn cứ XI rộng lớn này không muốn để cho ai đi vào, cũng không muốn để ai tiếp xúc với người ở bên trong, thì quả nhiên có thể khiến người ta dù đụng bể đầu cũng chẳng nghĩ ra con đường nào khác.
May mà Phong Lăng tự đi ra. Trông thấy cô xuất hiện, Phong Minh Châu giận run người, chỉ mong có thể trực tiếp đâm chết cô. Cô ta biết mình không thể đánh lại được người xuất thân từ căn cứ XI như Phong Lăng, mà “vũ khí” trong tay cô ta cũng chỉ có một chiếc xe, ngoại trừ dùng xe đâm cô ra thì thật sự không có cách nào khác.
Vậy mà Phong Lăng còn không thèm tránh, dường như trong mắt cô chỉ có sự khinh bỉ, căn bản không để cô ta vào mắt.
Phong Minh Châu hít thở, cố gắng ổn định tâm trạng rồi đột nhiên nói: “Có biết vì sao tôi lại tới tìm cô không?”
Phong Lăng nhìn cô ta với ánh mắt thản nhiên: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Vừa rồi Phong Lăng căn bản không cần phải tránh. Nơi này là căn cứ XI, trừ phi Phong Minh Châu thật sự không muốn sống nữa, bằng không nếu như cô ta dám gây chuyện ở trước cửa căn cứ thì sẽ liên lụy tới không ít người. Cho dù cô ta có kích động và ngu xuẩn đến đâu, cũng không tới nổi ngay cả chút chừng mực này cũng không có.
Thấy cô lầm lì như vậy, sắc mặt Phong Minh Châu tối sầm lại. Đứng ở trước mặt Phong Lăng, cô ta lại phát hiện ra cho mình phải đi giày cao gót năm phân, mới miễn cưỡng cao ngang bằng với Phong Lăng.
“Cách đây một khoảng thời gian tôi cũng mới vô tình biết được việc này từ cuộc trò chuyện giữa bà ngoại và mẹ.” Phong Minh Châu nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Cô thật sự là đứa em gái vốn nên chết từ sớm kia của tôi?”
Phong Lăng không lên tiếng, cũng không trả lời.
Nếu không phải sau khi nghe chuyện xong Phong Minh Châu đã nắm giữ chứng cứ xác thực thì lúc ở bên dưới khách sạn cô ta sẽ không thuê người đi giết cô, cũng sẽ không chờ đợi ngoài cửa căn cứ mấy ngày chỉ để gặp cô một lần thế này.
Thấy Phong Lăng căn bản không nói chuyện theo kế hoạch của mình, Phong Minh Châu không nói nên lời, khẽ cười khẩy một tiếng, rồi cứ nhìn cô như vậy: “Bản thân cô cũng biết phải không? Cô biết thân thế của mình từ bao giờ? Cô biết mình là con gái nhà họ Phong, biết mình là em gái của tôi?”
Vì những câu nói không ngừng thăm dò của cô ta mà Phong Lăng bỗng chốc cau mày lại với vẻ khó chịu: “Cô đến tìm tôi chỉ vì mấy lời lải nhải, vô dụng này thôi hả?”
Phong Minh Châu bị chẹn họng, trong phút chốc cô ta cảm thấy tức giận đến mức nghiến chặt răng. Đột nhiên cô ta giơ tay lên, chẳng hề khách khí mà định túm lấy cổ áo Phong Lăng. Nhưng lúc tay cô ta gần đụng vào áo, Phong Lăng đã nhanh chóng tránh về phía sau, không để cô ta chạm vào.
“Không muốn nhiều lời với tôi nhưng cô vẫn chịu ra gặp tôi, xem ra mặc dù cô không có tình cảm gì với nhà họ Phong, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất xoắn xuýt đúng không?” Phong Minh Châu cố gắng kiềm chế, vừa cười khẩy vừa nhìn cô: “Cô có gì mà phải xoắn xuýt? Cô cho rằng trong người mình chảy dòng máu của nhà họ Phong, là đứa trẻ năm đó rơi xuống biển nhưng mạng lớn không chết thì có thể làm gì chứ? Một người chưa từng xuất hiện suốt hai mươi năm, cô tưởng bây giờ cô đứng trước cửa chính nhà họ Phong thì mình có thể được nhận vào nhà luôn ư?”
Ánh mắt Phong Lăng hờ hững, giọng nói cũng bình tĩnh đến mức không nghe ra được bất kỳ cảm xúc gì: “Điều mà cô Phong quan tâm thật kỳ lạ, nhìn tôi giống người bằng lòng tới đứng trước cửa nhà họ Phong lắm sao?”
Phong Minh Châu lại một lần nữa bị nghẹn họng.
Sau đó, cô ta lại chợt nở nụ cười chế giễu: “Phong Lăng, chắc là cô cũng đã nhận ra tôi rất ghét cô rồi nhỉ?”
“Nhận ra.” Phong Lăng trả lời rất thẳng thừng.
“Trước đây tôi không thích cô nhưng khi tôi biết cô chính là đứa em gái ruột vốn nên chết từ sớm của tôi, tôi lại hận cô.” Phong Minh Châu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô: “Cô đã hủy hoại tôi, Phong Lăng, là cô đã phá hoại cuộc sống vốn hạnh phúc không sầu lo của tôi. Hình bóng của cô đã đeo bám tôi từ nhỏ đến lớn. Cô có biết tôi ghét cô đến thế nào, hận cô đến thế nào không? Một người nên chết từ hai mươi năm trước như cô, dựa vào cái gì mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?”
Phong Minh Châu giơ tay lên, chỉ vào mặt Phong Lăng: “Cũng bởi vì cô, năm ấy cô gặp chuyện không may trên biển, từ đó về sau bầu không khí trong nhà họ Phong đều thay đổi. Một gia đình vốn vui vẻ hạnh phúc, bấy giờ cả ngày đều phủ đầy mây đen. Ông nội bà nội và cả bà ngoại trước đây rất thương yêu tôi, đều vì cô mà một nụ cười cũng chẳng còn, thậm chí ngay cả tâm trạng dẫn tôi đi công viên họ cũng chẳng có. Họ còn mời một đám người tới nhà siêu độ cho cô, cũng bởi vì trong lòng ôm ấp nỗi nhớ và sự áy náy đối với cô, mà họ đã khiến cho cả nhà họ Phong không khác nào âm ti địa phủ!”
“Từ nhỏ đến lớn, suốt bao nhiêu năm qua, năm nào họ cũng phải bày biện linh đường trước và sau sinh nhật của cô. Cô biết mỗi lần trông thấy họ cầm bộ quần áo cô từng mặc khi còn bé rồi ngồi ở đó ăn chay niệm phật vì cô, tôi chán ghét đến mức nào không?”
“Hai mươi năm rồi, hai mươi năm vẫn chưa từng bị quên lãng, tôi cũng đã bị giày vò suốt hai mươi năm!” Phong Minh Châu nghiến răng nghiến lợi chỉ về phía Phong Lăng, đồng thời trừng mắt với cô: “Cô đã chết thì chết luôn đi, người tôi hận tôi ghét chẳng qua cũng chỉ là một đứa quỷ nhỏ chết sớm. Nhưng bây giờ cô vẫn sống sờ sờ mà đứng ở đây, còn cướp đoạt hết mọi thứ của tôi? Cô dựa vào cái gì hả Phong Lăng? Rốt cuộc cô dựa vào cái gì?”
Lúc này Phong Lăng lại nhớ tới dáng vẻ khi mình ở trong rừng lúc còn bé, lúc đó đói bụng mà cuộn mình trong hang núi, lạnh tới nỗi run rẩy, hình như khi đó cô...
Cũng không mặc quần áo.
Đứa trẻ được sói nuôi lớn mỗi ngày đều trần truồng đi tới đi lui trong rừng, không hiểu đúng sai, không biết xấu hổ, căn bản cũng không sống như một con người.
Cô nhắm mắt lại, vốn tưởng rằng mình rất bình tĩnh nhưng những lời này của Phong Minh Châu lại khiến cô phải lên tiếng, cô hỏi ngược lại với giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi người khác gần như không nghe rõ được: “Tôi dựa vào cái gì ư? Nhưng tôi đã làm gì sai hả? Đến mức lúc cô biết rõ chúng ta có ràng buộc huyết thống mà vẫn muốn ra tay giết tôi?”
Vẻ mặt Phong Minh Châu cứng đờ, cô ta nhìn Phong Lăng đầy kinh ngạc: “Cô nói cái gì?”
Phong Lăng mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Cô thật sự tưởng rằng những việc mình làm rất hoàn hảo sao?”
Đôi tay giấu trong ống tay áo của Phong Minh Châu run rẩy.