Ông cụ Phong vẫn chưa rõ xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe thấy câu nói này, ông cụ ngước đôi mắt già nua, nhưng sáng ngời và có hồn lên nhìn về phía Tần Thu: “Con nói gì?”
Lúc này, bà cụ Phong đang run lẩy bẩy, được người giúp việc dìu bước đi tới đó. Bà cụ nhìn Phong Minh Châu và Tần Thu bằng ánh mắt khiếp sợ: “Hai mẹ con con… ban nãy cãi vã có nói… nói cô cháu gái nhỏ đáng thương đó của ta vẫn còn sống… con bé vẫn còn sống ư? Có thật không? Ta không nghe nhầm chứ?”
Từ rất lâu rồi, Phong Minh Châu đã thông qua vài con đường để lấy được kết quả xét nghiệm DNA thứ hai của Phong Lăng. Sau khi điều tra ra được, cô ta đã ném vào trong két sắt.
Trải qua một thời gian dài, mười mấy tháng trời trôi qua, cô ta đã nhanh chóng lãng quên tập tài liệu đó. Sáng hôm nay, cô ta nhờ mẹ mình về phòng lấy giúp ít đồ trong két sắt, kết quả là bị… bà nhìn thấy.
Dù Tần Thu đã đoán ra Phong Lăng là con gái mình từ lâu, nhưng có vẻ như Phong Lăng không muốn về nhà cho lắm. Vả lại, Phong Lăng ở trong căn cứ XI, ở bên cạnh Lệ Nam Hành, trông có vẻ rất yên bình và hạnh phúc. Bà chỉ cần nhìn thấy con gái mình hạnh phúc là đủ rồi. Dù muốn nhận người thân, nhưng bà không đành lòng quấy rầy cô. Vì thế, bà cũng không cố gắng truy tận gốc vấn đề nữa. Dù ngày nào, trong lòng bà cũng suy nghĩ và nhớ thương cô, nhưng lại không dám đi nhận cô về.
Kết quả, đột nhiên bà lại nhìn thấy giấy giám định DNA này, sự thật Phong Lăng chính là con gái của bà đã được bày ngay trước mắt.
Điều mấu chốt là tờ giấy giám định này lại ở trong két sắt của Phong Minh Châu.
Chứng tỏ, Phong Minh Châu đã biết chuyện của Phong Lăng từ lâu. Nhưng đến tận bây giờ, cô ta vẫn bình thản ở trong nhà, không nói gì cả. Thậm chí, trong mười mấy tháng qua, cô ta từ một cô tiểu thư kém cỏi, đã bắt đầu tiếp xúc thường xuyên hơn với các công việc lớn của công ty nhà họ Phong, điên cuồng nỗ lực trên con đường tiếp quản quyền thừa kế của nhà họ Phong.
Tần Thu cứ ngỡ, sau khi trải qua những chuyện đó, con gái lớn của mình đã trưởng thành.
Nào ngờ thứ ở trong này chính là nguyên nhân chính…
Bà phẫn nộ, thậm chí vì suy nghĩ thâm sâu của con gái mình mà giận tới mức phát điên. Không ngờ đứa con này của bà lại lo sợ sau khi em gái của nó quay về nhận lại gia đình, nó sẽ bị phân chia tài sản hoặc bị cướp hết tài sản. Thậm chí, sau khi đã biết rõ sự thật, nó vẫn không hé răng nửa lời, cứ âm thầm giấu giếm sự thật đi như vậy.
Vì vậy nhân lúc không có ai ở nhà, Tần Thu mới tìm Phong Minh Châu. Vừa hay, Phong Minh Châu mới từ công ty về. Cô ta đi xã giao, uống ít rượu ở bên ngoài, nhưng vẫn chưa say. Vừa bước vào cửa, cô ta đã bị Tần Thu chặn lại, Tần Thu ném giấy giám định DNA và tất cả tài liệu liên quan đến Phong Lăng lên bàn trà, hỏi rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì.
Lúc đó, Phong Minh Châu ngẩn người ra, ánh mắt từ hoang mang dần chuyển sang hoảng sợ, từ hoảng sợ lại trở nên lạnh lùng. Cuối cùng, hai mẹ con cãi vã. Sự thất vọng và chất vấn của Tần Thu, giọng nói phẫn nộ và gay gắt của Phong Minh Châu đều bị bà cụ Phong nghe thấy trước khi bà cụ bước vào cửa mấy phút.
Ngay sau đó, ông cụ Phong cũng đi vào theo.
Dường như biết dù có giấu thế nào cũng không thể giấu được nữa, Phong Minh Châu nhìn đống tài liệu và giấy giám định DNA nằm tán loạn trên bàn trà, khóc lớn lên hỏi: “Đúng! Nó còn sống đấy thì sao nào? Hai mươi năm chẳng có tí tình thân nào cả, dù nó còn sống thì cũng có thể thế nào cơ chứ? Con mới là cháu gái của ông bà, con mới là con gái của mẹ! Con mới là cốt nhục của mẹ! Dù nó còn sống thì nó cũng không thể về đây! Mọi người cần gì mà phải thương nhớ nó nữa!”
Tần Thu thật sự rất tức giận, vốn dĩ bà chưa từng nghĩ đến chuyện muốn ép Phong Lăng về ngôi nhà này, nhưng Phong Minh Châu lại nhìn nhận tất cả mọi chuyện bằng cái nhìn lệch lạc như thế!
Bà cụ Phong suýt nữa ngã quỵ, may mà có người giúp việc đỡ. Bà cụ không dám tin, nhấc tay lên, run rẩy, rồi lại hạ xuống: “Còn sống? Con bé còn sống thật sao? Cháu gái bé bỏng của ta còn sống ư?”
Ông cụ Phong cũng vô cùng kích động, nhưng dẫu sao cũng đã ngần này tuổi, đã trải qua phong ba bão táp mấy chục năm, năm đó, khi nghe tin cháu gái của mình vùi mình dưới biển sâu, ông cụ vẫn có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ thì sao mà chịu nổi đây?
Ông cụ nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Phong Minh Châu, rồi lại nhìn sang Tần Thu, sau đó hướng ánh mắt về phía đống tài liệu rơi đầy dưới đất. Ông cụ ngoảnh sang ra hiệu bằng ánh mắt cho người giúp việc bên cạnh, người đó lập tức nhận được lệnh của ông cụ, bấy giờ mới dám bước lên trước nhặt đống giấy tờ đó lên.
“Cô dám nhặt? Xé hết đi cho tôi! Xé hết đi!” Phong Minh Châu tức giận hét lớn lên!
Cô ta cực kỳ hối hận!
Sớm biết thế này, cô ta nên xé đống giấy tờ ấy đi, tiêu hủy hết toàn bộ!
Ngày đó, cô ta chỉ thấy cần phải giữ lại những thứ này. Dẫu sao, nếu sau này muốn làm chuyện gì đó, lại đi điều tra lại mấy thứ này có thể sẽ rất phiền phức. Vì vậy, cô ta đành giấu chúng trong két sắt, nhưng không ngờ rằng chúng lại trở thành quả bom nổ chậm vào ngay lúc này.
Ông cụ Phong mới là chủ của gia đình, người giúp việc không dám nhìn Phong Minh Châu, chỉ vội vã nhặt đống tài liệu đó lên. Lúc sắp xếp lại, người giúp việc đã nhìn thấy nội dung trên xấp tài liệu này, người giúp việc vội vàng kìm nén sự kích động, nhanh chóng đưa tới tay ông cụ Phong.
Bà cụ Phong cũng bước nhanh đến, đứng bên cạnh ông cụ Phong, xem từng trang giấy mà ông lật mở.
Đến khi nhìn rõ tất cả tài liệu liên quan đến Phong Lăng, bao gồm cả bức ảnh của Phong Lăng trong đống tài liệu đó. Sau đó, lúc bà cụ lại nhìn thấy nội dung trong giấy giám định DNA, bà cụ Phong đã kích động đến mức chợt giật lấy tờ tài liệu có bức ảnh của Phong Lăng. Bà cụ nhìn chăm chú vào gương mặt của cô gái tóc ngắn, có nụ cười bình tĩnh, lạnh lùng trên bức ảnh. Bà cụ giơ bàn tay run rẩy lên, cẩn thận chạm vào đó, nước mắt rơi xuống: “Đây chính là… cháu gái nhỏ của ta?”
Người giúp việc đứng bên cạnh cũng kích động theo, dẫu sao họ cũng là người giúp việc lâu năm của nhà họ Phong. Năm xưa, sau khi cô Hai chào đời, mọi người cũng cùng chăm sóc đứa bé này một năm. Cái chết của đứa bé là một nỗi đau giằng xé với cả nhà họ Phong, bây giờ đứa nhỏ này mệnh lớn vẫn còn sống, tất cả mọi người đều rất xúc động.
Trông thấy vẻ mặt xúc động của họ, ánh mắt của Phong Minh Châu trở nên vô cùng giận dữ. Cô ta loạng choạng lùi lại một bước, nhìn đống giấy tờ trong tay họ. Sau đó, cô ta lại ngoảnh sang nhìn Tần Thu đang tức giận đến mức lấy tay ôm ngực: “Mẹ, mẹ cũng biết từ lâu rồi đúng không? Mẹ biết, nhưng cũng không nói ra, thế mà bây giờ còn trách móc con?”
Tần Thu hít sâu một hơi, đột nhiên giơ tay lên giáng cho Phong Minh Châu một cái tát: “Mẹ không nói, là vì mẹ tôn trọng sự lựa chọn của con bé! Mẹ không muốn làm phiền cuộc sống yên bình bây giờ của nó! Mẹ chỉ muốn nó sống vui vẻ hạnh phúc ở bên ngoài! Nhưng con giấu những thứ này không chịu nói, rốt cuộc là vì sao thì tự con hiểu hơn ai hết!”