Phong Lăng khép máy tính lại, xoay người rời đi, không nghe cô ấy nói nhảm nữa.
Tối hôm qua cô uống quá nhiều.
Có lẽ bởi vì nước suối quá nóng, khiến cô tỉnh táo hơn chút xíu, nhưng có lẽ là tình cảnh đó, còn có cảm giác trong cơ thể, sự dịu dàng trong mắt người đàn ông... Bởi vì đủ thứ, cho nên cuối cùng dù đã tỉnh rồi, nhưng cô vẫn không thể kìm lòng được nữa.
Cô không muốn nhớ lại nữa.
...
Thời gian ở khu nghỉ dưỡng chỉ có hai ngày, ngày đầu tiên cứ trôi qua như vậy, sáng ngày hôm sau có lẽ Lệ Nam Hành chưa hạ sốt, nghỉ ngơi trong phòng, cả buổi sáng cũng không gặp anh.
Sau đó, đến buổi chiều, Phong Lăng vừa ngồi ăn đồ ăn nhẹ với Tần Thư Khả vừa bàn chuyện công việc với vị tổng giám đốc đã hẹn trước nào đó, tất nhiên đối phương không thể nào cấp vốn cho họ. Cô và người đó chỉ đang bàn bạc vài dự án hợp tác đơn giản, may là trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Mặc dù, thực lực của công ty phía sau người này không phải rất mạnh, không giúp được gì về mặt tài chính nhưng tốt xấu gì họ cũng có thể tiếp tục làm ăn vài vụ giá trị mấy chục triệu với Phong thị, như vậy cũng xem như là tạm thời giải quyết được tình hình nguy cấp của công ty.
Thật ra, tình hình hiện tại của công ty không hề tốt như bề ngoài, họ chỉ có thể dùng tiền vốn lưu động để duy trì tiền lương một tháng của tất cả nhân viên và duy trì nguồn tài chính cho vài vấn đề bên ngoài.
Bây giờ, mấy chục triệu cũng giống như cơn mưa rào trong nạn hạn hán, thật sự không dễ dàng!
Bên này, họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đến sau khi vị tổng giám đốc đó đi rồi, cuối cùng Phong Lăng mới thoáng vui vẻ, Tần Thư Khả vừa ăn bánh ngọt vừa làm việc với cô, một buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Đến tối, đa số người ở khu nghỉ dưỡng đều phải vội vàng ra sân bay để bay đi nơi khác để giải quyết việc vào sáng mai, cho nên tối nay sẽ không còn ai tiếp tục ở lại đây nữa, Phong Lăng cũng vậy.
Trước khi đi, lúc đến bãi đậu xe, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy Lệ Nam Hành. Lúc này, có lẽ anh đã hết sốt rồi, mặc âu phục đi giày da trông rất có sức sống, khác xa một trời một vực với người đàn ông bị thương cánh tay tối hôm trước.
Phong Lăng và anh chỉ im lặng liếc nhìn nhau ở bãi đậu xe, rồi cô bước vào xe của mình giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tần Thư Khả còn tưởng cô và Lệ Nam Hành sẽ nói gì đó, kết quả không ngờ lại không có chuyện gì xảy ra hết, cô ấy đành phải ngồi vào xe, thấy vẻ mặt của Phong Lăng không có gì khác thường: không xấu hổ, cũng không tức giận, càng không có cảm xúc dư thừa nào, cũng không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì.
Ngược lại, Dư Tranh đứng bên cạnh thỉnh thoảng liếc nhìn chiếc xe đã đóng cửa, lại nhìn người đàn ông trước mắt: “Tổng Giám đốc Lệ, chúng ta và cô Phong hẳn là thuận đường, có cần gọi họ qua ngồi chung không?”
“Không cần.” Tuy Lệ Nam Hành không nói nhiều, nhưng ánh mắt luôn nhìn về phía chiếc xe của Phong Lăng.
...
Sau khi rời khỏi khu nghỉ dưỡng, trong suốt ba bốn ngày, tình hình yên ổn không việc gì, giữa Phong Lăng và Lệ Nam Hành giống như đã ngầm ăn ý với nhau. Ngay cả một cuộc điện thoại, một tin nhắn, không ai gửi cho đối phương, giống như chuyện xảy ra tối ngày hôm đó thật sự chỉ là một giấc mộng xuân, sau khi cô say rồi thì không nhớ gì hết. Nhưng lúc đó, rốt cuộc cô tỉnh hay say, điều này cô biết, anh cũng biết!
Trong mấy ngày cuối cùng Phong Lăng ở Washington, mỗi ngày cô đều bận rộn đi bàn chuyện hợp tác làm ăn, sau mấy lần vấp phải trắc trở thì cũng bàn bạc thành công hai đơn hàng và một dự án rót vốn đầu tư, nhưng cộng gộp của tất cả các đơn hàng và vốn tài chính lại thì cũng chỉ được có khoảng ba trăm triệu.
Cũng không phải ít tới mức không đủ nhét kẽ răng nhưng số tiền đó chỉ có thể giải quyết được một phần vấn đề, một phần rất nhỏ mà thôi!
Còn bên phía TMing, cô đã chuẩn bị xong rồi, khi đó đánh cược với Phong Minh Nhất, không chỉ liên quan đến tiền vốn một tỉ.
Ngay lúc Phong Lăng đã chuẩn bị xong, định đến TMing lần nữa để gặp mặt Phong Minh Nhất đàng hoàng, một tin tức xuất hiện làm nổ tung cả giới tài chính.
“Người quản lý bộ phận Tming - Phong Minh Nhất bị cảnh sát Washington bắt vì có liên quan đến một vụ án giết người ba năm về trước, đồng thời TMing cũng dính líu đến một vụ án tài chính rửa tiền lớn vào hai năm trước.”
Thấy tin tức đó, Phong Lăng ngồi bất động thật lâu trước máy tính.
Tần Thư Khả cũng đứng bên cạnh, nhìn tin tức trong màn hình, rồi lại cúi đầu mở điện thoại xem một lát, xác định tin tức này là thật, với lại tin tức này đã lan truyền trong giới kinh doanh người Hoa ở nước Mỹ cực kỳ nhanh, cho nên, trong chốc lát gần như mọi người đều biết.
“Ông trời đang giúp chị sao?” Tần Thư Khả kinh ngạc nói: “Phong Minh Nhất chẳng phải loại người tốt lành gì nhưng trước kia, gã đã liên quan đến vụ án giết người, giờ lại còn thêm cả vụ án rửa tiền nữa, hiện tại chuyện này bị lộ ra, e rằng gã sắp toang rồi hả? Vào thời điểm mấu chốt như thế này mà gã bị lại xử lý đột ngột như thế, chị hoàn toàn không cần phải ra tay nữa.”
Lúc này, Phong Lăng không thể không nghi ngờ, khi ở chỗ Lệ Nam Hành, sau khi cô uống say, có phải cô đã hớ miệng nói gì đó hay không?
Những thứ này đều là chứng cứ và tài liệu do cô đã thu thập được nhưng mãi mà vẫn chưa tìm được cơ hội đưa ra ánh sáng. Với lại cô cũng không hoàn toàn nắm chắc một phát trúng ngay. Nếu cô muốn có được nhiều chứng cứ như thế, đoán chừng ít nhất cũng phải cần thời gian mấy tháng, nhưng rõ ràng, hiện tại lại có người giúp cô giải quyết Phong Minh Nhất rồi.
Cô vẫn không thể nhớ nổi chuyện xảy ra sau khi mình uống say, nhưng có lẽ cô không nói gì đâu...
“Có thể nào là...” Lúc này, Tần Thư Khả đột nhiên liếc nhìn Phong Lăng: “Lệ...”
“Chị đi điều tra thử cổ phiếu và tình hình nội bộ hiện tại của TMing, dẫu sao người phụ trách của TMing xảy ra chuyện, bây giờ vốn lưu động tài chính nội bộ có lẽ cũng bị ngưng, em xem thử xem hiện tại họ còn đường sống nào khác không, nếu như không có thì nghĩa là Phong thị lấy lại TMing.” Phong Lăng không nói thêm gì nhiều về vấn đề này nữa, chỉ muốn đạt được mục đích nhanh chóng: “Hiện tại, chúng ta không cần quan tâm tới Phong Minh Nhất, nhưng cũng không thể vứt bỏ TMing, đây là sản nghiệp cha chị đã để trôi nổi bên ngoài năm xưa, bây giờ phải lấy về một cách nguyên vẹn.”
Tần Thư Khả nhìn cô: “Được, để em đi điều tra.” Tiếp đó, cô đột nhiên hơi dừng lại: “À, đúng rồi, nếu bên trong của họ còn tiền vốn sạch thì phần tiền vốn này có lẽ có thể bù vào lỗ hổng hiện nay của chúng ta, một công đôi việc, tuyệt quá đi!”