Tô Trí Lam đã từng nghe Tô Tuyết Ý nói qua từ lâu, biết Quý Noãn không phải người hiền lành dễ dàng bị cảm xúc khống chế.
1 Thấy thái độ của Quý Noãn không hề vào thế bị động, Tô Tri Lam trầm ngâm một lúc rồi đi qua.
Quý Noãn nhướng mắt lên, hờ hững nói: “Quý Noãn.” Bởi vì cô chủ động, nên đối phương cũng khách sáo cười nói với cô: “Tổ Tri Lam.” Đúng là một cách mở màn tự giới thiệu rất hữu nghị.
Cô ta cũng họ Tô ư? Quý Noãn thản nhiên như không, hỏi: “Tổ Tuyết Ý là gì của cô?”
“Em họ.”
Ngoại hình và khí chất của Tố Tri Lam đều thuộc kiểu đẹp chết người.
Chiều cao 1m66 mang giày cao gót, chiếc cằm thon gọn bên dưới khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, trông càng hoàn mỹ.
Cô ta mặc quần âu màu trắng, áo khoác màu xanh, tóc uốn lọn nhẹ, tùy ý xõa ra sau vai.
Khí chất ngạo nghễ tài trí hơn người, xinh đẹp rạng ngời, ai nhìn qua cũng biết tính tình cô ta rất kiêu ngạo.
Quý Nhãn hiểu ra, gật đầu, đôi môi chậm rãi phun ra một chữ: “Ngồi.” Sau đó cô lại bưng ly sữa tươi lên uống một ngụm.
“Ngồi thì không cần, nếu có Quý thầy tiện, hay là chúng ta chuyển sang nơi khác trò chuyện đi.” Tô Tri Lam nhìn động tác uống sữa của Quý Noãn.
Trước đây khi điều tra, cô ta chưa từng nghe nói Quý Noãn thích uống sữa tươi.
Hơn nữa chỗ này là quán trà sữa, Quý Noãn đến đây gọi sữa tươi uống thì thật kỳ lạ.
Nhưng dù thế nào cô ta cũng tuyệt đối không nghĩ đến việc Quý Noãn đang mang thai.
“Chuyển đi đâu thì Phong Lăng cũng đi theo tôi thôi.” Quý Noãn để ly xuống, lạnh lùng chậm rãi lên tiếng: “Nếu như cô để ý đến sự hiện diện của Phong Lăng, tôi có thể bảo cô ấy ra chỗ khác ngồi nghỉ ngơi chờ một lát.” Tô TriLam bình tĩnh nhìn Quý Noãn một hồi, ngẫm nghĩ, rồi cũng ngồi xuống.
Quý Noãn rất đẹp, đây là điều mà ai cũng công nhận, nhưng Tô Tri Lam lần đầu gặp mặt này cũng rất đẹp.
Hai cô gái với vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau cùng ngồi ở đây đã trở thành phong cảnh mỹ lệ trong quán trà sữa.
Không ít đàn ông đi ngang qua đều đưa mắt nhìn vài lần về phía các cô.
“Hình như cô Quý không ngạc nhiên về sự xuất hiện của tôi, vậy xem ra cô đã biết rõ mục đích tôi đến đây là gì.” Tô Tri Lam cũng không úp mở với Quý Noãn, mỉm cười nói: “Cô không giống như trong tưởng tượng của tôi cho lắm.” “Thật sao? Về mặt nào?” Quý Noãn để điện thoại di động xuống, ngước lên nhìn vào đôi mắt đầy dò xét của Tô Tri Lam.
Quý Noãn dường như đang tươi cười, nhưng ý cười lại rất hời hợt.
Tô Tri Lam: “Rất nhiều.
Khí chất, tính cách, thái độ lúc nhìn thấy tối...” Quý Noãn nhếch môi: “Lúc nhìn thấy cô, tôi cần phải có thái độ gì? Cô Tô đã nói tôi không giống như trong tưởng tượng của cô, xem ra có lẽ cô đã điều tra tội kỹ càng, cũng biết tôi rồi.
Nhưng thật xin lỗi, trước đêm qua, tôi không có bất kỳ ấn tượng nào về cô cả.
Bởi vì không có ai nhắc đến cô trước mặt tôi, đừng nói ngoại hình và giọng nói của cô thế nào, chỉ riêng sự tồn tại của cô Tô đây, tôi cũng chưa từng biết.” Cô vừa dứt lời đã thấy nụ cười khách sáo của Tô Tri Lam hơi cứng lại, mặc dù nó đã trở lại bình thường chỉ trong nháy mắt.
Bạn gái cũ vốn bị người đương nhiệm xem là u nhọt trong lòng lại bị phớt lờ hoàn toàn, đổi lại là ai cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu.
Nói cho cùng cô ta không những bị khinh thường hoàn toàn, mà còn bị nói trắng ra mình vẫn luôn là người không được để ý tới.
“Vậy sao, vậy xem ra những người bên cạnh Cảnh Thâm rất bảo bọc và tôn trọng tôi.” Tô Ti Lam mỉm cười, gọi nhân viên phục vụ tới, xin một ly nước lọc, uống một ngụm.
Điện thoại đi động của Quý Noãn vang lên, là tin nhắn đến.
Cô nhìn điện thoại, sau đó hơi nheo mắt rồi khẽ mỉm cười: “À, nếu là người được che chở, vậy tối qua cô gửi ảnh chụp cho tôi, hôm nay lại bỗng theo dõi tôi từ bệnh viện tới đây, rồi giờ lại ngồi trước mặt tôi, cứ thế phá vỡ “vòng bảo bọc” mà bọn họ dựng nên cho cô, chẳng phải như vậy là phụ lòng tất cả mọi người rồi sao?” “Cô đã tới Los Angeles, dù sao tôi cũng phải đến gặp cô một lần.” Từ đầu đến cuối, Tô Tri Lam vẫn bình tĩnh trước sự chất vấn của Quý Noãn, nét mặt tươi cười.
Quý Noãn phớt lờ, nói: “Cô biết Tô Tuyết Ý đã làm gì tôi khi đến Trung Quốc đúng không?” Tô Tri Lam nhìn cô: “Hôm nay tôi đến đây chính là muốn thay em ấy xin lỗi cô.
Tuyết Ý và tôi lớn lên cùng nhau, nó là đứa em họ thân thiết nhất với tôi trong nhà họ Tô.
Năm nay nó vẫn chưa đầy hai mươi tuổi, vì thể làm việc có phần kích động, mong cô Quý đừng quá để bụng.
Có điều, theo tôi được biết, cô cũng không bị tổn thương nghiêm trọng, chúng ta bỏ qua chuyện này nhé: Quý Noãn lạnh lùng nhìn cô ta: “Có thể bỏ qua chuyện của Tô Tuyết Ý hay không không thuộc quyền quản lý của tôi.
Nhưng về bộ áo cưới búp bê được chuyển phát nhanh từ Mỹ, cô Tô có thể giải thích với tôi là chuyện gì đã xảy ra không?” Chỉ trong chốc lát, ý cười trong mắt Tô Tri Lam bỗng nhiên nhạt dần: “Tôi cứ nghĩ cổ Quý khá hợp với kiểu thảo luận khéo léo, ít nhất cũng phải giữ lại thể diện, đừng làm mình quá xấu mặt.
Nhưng rõ ràng là tôi đánh giá cô cao quá rồi.”
Quý Noãn thoải mái dựa vào ghế, thảnh thơi mỉm cười, ngũ quan của cô như một tác phẩm nghệ thuật từ bàn tay của Thượng đế, da trắng môi đỏ, mặt mũi vô cùng xinh đẹp.
Để cho tiện, lúc ra khỏi bệnh viện cô chỉ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản.
Bây giờ trông cô có vẻ rất năng động, đuôi tóc sau lưng, chỉ có hai lọn tóc trên mặt rũ xuống vai do dây buộc tóc hơi lỏng, càng làm tôn lên vẻ dịu dàng của người vốn không có vẻ đẹp chết người như cô.
Những ánh mắt của cô lại không hề dịu dàng, giọng điệu và thái độ của cô cũng không mềm mại.
Cô cứ thế uể oải liếc qua cô gái đang ngồi đối diện mình, miễn cưỡng lạnh nhạt nói: “Đừng nói chuyện vòng vo như thế, người gửi chuyển phát nhanh chính là cô, tôi đang truy cứu trách nhiệm của cô đấy.
Cô Tô đừng tưởng rằng ai cũng có tâm trạng ngồi đây chơi trò cung đấu với cô.
Nếu cô đã đến đây rồi thì nói thẳng những gì muốn nói đi, còn giấu giấu giếm giểm gì nữa?” Tô TriLam ngồi trước mặt Quý Noãn, chỉ nhìn cô trong chốc lát rồi lấy chiếc hộp nhung đỏ trong túi xách ra.
“Đây là nhẫn đính hôn của Cảnh Thâm và tôi ba năm trước.
Tôi thấy từ khi cô Quý đính hôn đến giờ hình như vẫn chưa đeo nhẫn cưới, chẳng lẽ cố không thích kiểu dáng của nhẫn cưới sao? Vậy chi bằng cô xem thử chiếc nhẫn này của tôi đi, dù sao bây giờ tôi cũng không cần đến.
Nếu có thích, tôi tặng nó cho cô.” Nói rồi, cô ta mở chiếc hộp nhung đỏ ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim khoảng năm carat.
Quý Noãn liếc nhìn món đồ trong chiếc hộp.
Rất to, rất lấp lánh, rất đẹp.
Nhưng thật sự là quá to, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng khúc xạ của chiếc nhẫn kim cương làm người ta chói mắt.
Dung Nguyen1671545404Có ai biết truyện viết tiếp về van nhạc tình k - sent 2023-11-05 20:46:19
Quỳnh Anh Đặng1691683907đạo cả đam lẫn ngôn hết cứu
- sent 2023-08-10 23:12:35
thaomin9031@vi tran đôi đó b đợi phần ngoại truyện cuối cùng về Thời Niệm Ca và Tư Đình nhaaa.
Đôi đó chủ đạo là bác sĩ nên sẽ kể nốt truyện của cặp nhân vật phụ đó. Ngoại truyện cuối tên là “ Em là Thời Niệm Ca của anh”
Tác giả ra đượn hơn 170 chương rồi đó b. - sent 2023-08-06 10:53:58
Vi Tran1598439904Có ai biết sau này văn nhạc tình và văn lận hàn sao ko ạ - sent 2023-07-13 23:10:03
diepchloeThanh xuân nợ tôi một MCT - sent 2023-05-28 00:08:47