Khó khăn lắm Mr.Vinse mới có thể nghe thư ký của cô nói hôm nay Quý Noãn tan làm lúc bốn giờ, lại cũng biết tối nay cô không có việc gì, nên anh ta đã chờ cô từ ba giờ chiều. Vừa qua bốn giờ một chút, Quý Noãn từ công ty đi ra đã nhìn thấy xe của Mr.Vinse đang chờ ở tầng trệt tòa nhà làm việc của Tập đoàn MN.
Anh ta bước từ trong xe ra, hẳn là chờ cũng đã lâu.
“Cô đi đâu, tôi đưa cô đi?” Nói rồi anh ta mở cửa xe, ý tứ mời cô bước lên.
“Không cần đâu, hôm nay tôi lái xe đi làm, định qua thăm Hạ Điềm trước. Cô ấy sinh con xong, nằm viện vài ngày giờ đã được về nhà. Tôi mua sữa bột và ít quần áo sơ sinh mang sang cho cô ấy.”
“Ba năm cô không ở Hải Thành, tôi cũng thường xuyên gặp gỡ Tổng Giám đốc Hạ. Cô ấy sinh con mà tôi cũng chưa qua thăm, chi bằng hôm nay tôi đến cùng cô nhé?”
Quý Noãn định từ chối khéo, lời cũng đã dâng đến khóe môi, nhưng nghe thấy anh ta nói như vậy thì cô cũng không thể thay Hạ Điềm từ chối ý tốt của người khác. Vì vậy cô ngừng một chút rồi mới nói: “Được, để tôi đưa địa chỉ cho anh, anh đi trước đi, tôi đi mua vài món đồ rồi tự lái xe đến.”
“Cùng đi mua đi, dù sao tôi cũng không đến tay không được.”
“Vậy cũng được, mình cùng đi.”
Quý Noãn lên xe, chỉ đường cho anh ta đi đến một trung tâm thương mại gần nhà Hạ Điềm, nghe nói ở đó có nhiều cửa hàng đồ bầu và sơ sinh.
Mr.Vinse dẫn cô đi vào cửa hàng đồ trẻ em mua mấy hộp sữa ngoại, vài bộ quần áo sơ sinh, và cả mấy bộ đồ chơi, còn mua thêm cho Hạ Điềm ít đồ bồi dưỡng sức khỏe. Lúc đầu họ cứ nghĩ không có nhiều, thế mà cuối cũng có không ít túi lớn túi bé. Quý Noãn vốn không muốn Mr.Vinse giúp đỡ nhưng vẫn phải nhờ anh ta xách giúp mình hai túi lớn cất vào xe.
Hai người ra khỏi cửa hàng đồ bầu và đồ sơ sinh thì đã vào giờ cao điểm tan tầm buổi chiều. Nếu lái xe vòng từ bên kia đường sang đây thì không tiện, nên hai người xách túi lớn túi nhỏ băng qua đường. Quý Noãn tươi cười liếc nhìn những món quần áo sơ sinh trong túi. Thì ra quần áo của trẻ sơ sinh lại bé xíu như vậy, đừng nói là đi gặp em bé, chỉ cần nhìn thấy món đồ nhỏ xíu của em bé là đã làm người ta nhũn cả tim.
Trong dòng xe qua lại, một chiếc xe Bugatti nằm giữa nhiều xe khác. Đèn xe trên đường lóa mắt, người đàn ông ngồi trong xe nhìn Quý Noãn xách một đống đồ sơ sinh băng qua đường, nét mặt cô dịu dàng, đôi mắt sáng ngời vui vẻ, đi theo Mr.Vinse đến bên chiếc xe đỗ ở bãi đỗ xe bên kia đường.
Thẩm Mục ở phía trước lái xe cũng nhìn thấy Quý Noãn, lập tức cảm thấy không ổn, theo phản xạ nhìn vào gương chiếu hậu. Quả nhiên cậu ta thấy Tổng Giám đốc Mặc xưa nay lạnh nhạt hờ hững mà bây giờ ánh mắt bỗng đen tối nguy hiểm.
Không khó để đoán ra được sắc mặt lạnh lùng của Tổng Giám đốc Mặc lúc này vì sao mà có. Hiếm hoi lắm mới có buổi tiếp khách ở Thành Tây, vậy mà lái xe trên đường lại nhìn thấy cảnh này, đừng nói là Tổng Giám đốc Mặc, đến cả Thẩm Mục cũng vô cùng sầu não.
Cô Quý xách nhiều đồ dùng của trẻ sơ sinh đi theo Mr.Vinse, hai người cười nói vui vẻ với nhau, nhìn qua đã thấy có cảm giác ấm áp ngọt ngào như một cặp vợ chồng tình cảm đã sống với nhau từ lâu.
Dù sao cũng đã ly hôn hơn ba năm rồi, nếu Quý Noãn thật sự có tình cảm gì với Mr.Vinse thì cũng không phải là không có khả năng. Mr.Vinse cũng chưa bao giờ che giấu ý định theo đuổi Quý Noãn. Hơn nữa nhờ vào quan hệ của Tập đoàn BGY mà địa vị của anh ta ở Hải Thành cũng không hề kém cạnh. Trong đám người theo đuổi Quý Noãn thì diện mạo và vị thế của anh ta cũng được xem như là nổi bật. Khí chất của anh ta cũng không dễ dàng bị danh tiếng và điều kiện của Quý Noãn làm lu mờ, hơn nữa sự kiên trì là vấn đề quan trọng nhất.
Phần lớn những người theo đuổi bị Quý Noãn lạnh lùng ghẻ lạnh cũng đã biết thân biết phận rút lui, chỉ riêng mình anh ta vẫn kiên trì từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
***
Mr.Vinse đưa Quý Noãn đến dưới nhà Hạ Điềm, nhưng nhớ đến Hạ Điềm vẫn còn ở cữ, theo quan niệm của người xưa thì đàn ông không nên đến thăm vào thời điểm này, vì vậy Mr.Vinse chỉ đưa cô đến đây, xách đồ vào thang máy rồi cũng không đi vào nữa.
Quý Noãn vào thăm Hạ Điềm, em bé đang ngủ, cô sợ làm ồn ảnh hưởng đến em bé nên ngồi chưa đến nửa tiếng thì đi về. Khi ra ngoài nhìn thấy Mr.Vinse vẫn ngồi trong xe đợi, cô tự nhiên ngồi vào xe anh ta để về Nguyệt Hồ Loan.
Khi đến Nguyệt Hồ Loan thì vừa đúng lúc Quý Noãn nhận được điện thoại, cô vừa nghe máy vừa quay sang khách sáo chào Mr.Vinse một câu rồi vội vã xuống xe, đến cả một câu cô cũng không kịp nói thừa, vừa nghe điện thoại vừa đi vào chung cư Nguyệt Hồ Loan.
Mr.Vinse đứng ngoài nhìn vào trong một lát, rồi lại liếc qua vài tòa nhà xung quanh Nguyệt Hồ Loan, đang suy tính có nên giảm yêu cầu lại mà tìm cách mua một căn hộ ở đây, dù sao cũng có thể rút ngắn khoảng cách một chút.
Quý Noãn đã đi xa, anh ta mở cửa xuống xe, còn chưa điện được cho người phụ trách khu địa ốc này thì chợt thấy một chiếc xe Bugatti màu đen sang trọng khiêm nhường dừng ngay bên cạnh mình, chính xác ngăn anh ta với cửa chính của Nguyệt Hồ Loan.
Cửa ghế tài xế mở ra, Thẩm Mục bước từ trên xe xuống, đối diện với tầm mắt của Mr.Vinse. Nét mặt Mr.Vinse biến đổi chỉ trong giây lát.
Không cần nói nhiều, chỉ cần xét đến khả năng thăm dò ngấm ngầm của Tập đoàn bất động sản BGY mà anh ta còn không điều tra ra được chủ sở hữu của khu địa ốc này, thì anh ta biết rõ người này có lai lịch cực kỳ không tầm thường. Thậm chí anh ta cũng từng nghi ngờ người này có quan hệ gì với Mặc Cảnh Thâm hay không.
Ngay khi nhìn thấy chiếc xe Bugatti màu đen này, lại nhìn thấy Thẩm Mục bước xuống xe thì ngay lập tức anh ta vỡ lẽ ra.
“Mr.Vinse, thật trùng hợp, ở đây mà cũng có thể gặp được anh.” Thẩm Mục cười: “Sao hả, theo đuổi cô Quý đến tận nơi này sao?”
Mạch suy nghĩ của Mr.Vinse ngừng lại trong chốc lát, ánh mắt lướt qua cặp mắt nheo lại cười như hồ ly của Thẩm Mục rồi nhìn chiếc xe đằng sau, dừng lại ở cửa sổ ghế sau, cất giọng bình thản lãnh đạm: “Đúng là trùng hợp, xem ra tôi đoán không nhầm. E rằng chủ sở hữu mà tôi vẫn không thể liên hệ được chính là Tổng Giám đốc Mặc?”
Thẩm Mục khẽ mỉm cười: “Bất kỳ ai lăn lộn trong thương trường đều hiểu rõ, có những chuyện biết rõ nhưng không cần phải nói ra. Từ trước tới nay Mr.Vinse vẫn khôn khéo khiến người ta khó có thể bắt bẻ. Trong chuyện tình cảm này, tôi khuyên anh đừng động vào người mà anh không nên động thì hơn.”
Mr.Vinse lại đưa mắt nhìn về hướng Quý Noãn vừa rời đi, chắc chắn cô đã đi về rồi thì trong lòng không tránh khỏi chút thất vọng. Thật không thể ngờ, cô né tới né lui, rồi cuối cùng lại trốn thẳng vào lòng bàn tay của Mặc Cảnh Thâm.